Trước khi cúp máy, ấy :
“Chỉ vì nể mặt cậu nên chúng tôi mới muốn đến. Cậu không có mặt, ai thèm tổ chức sinh nhật cho ta chứ? Để tôi báo với mọi người, khỏi cần đến nữa.”
Cô ấy ngừng lại, rồi thêm một câu:
“Nhưng này, nếu đã nghĩ thông suốt thì hãy giữ vững quyết định, đừng bây giờ cứng, rồi sau lại không nỡ.”
Tôi đáp:
“Sẽ không đâu.”
Cúp máy xong, tôi bước đến trước cửa sổ kính lớn, ra bầu trời bên ngoài.
Tôi đứng đó từ khi trời nhá nhem cho đến lúc đèn đường sáng rực, không hề cử , cho đến khi kim đồng hồ vượt qua con số 12.
Tôi không xuất hiện, không gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật cho Nhậm Húc, tất nhiên cũng không xuất hiện trước mặt .
Tôi chỉ mở điện thoại, mặt không cảm , xóa liên lạc ghim trên đầu danh bạ suốt bao lâu nay.
Có lẽ việc tôi biến mất quá âm thầm và lặng lẽ, nên người đầu tiên nhận ra điều khác thường lại là fan của Nhậm Húc.
Dưới bài đăng quảng bá bộ phim mới của trên Weibo, fan của tiếp tục bình luận như thường lệ:
“Phim mới đẹp trai quá, hóng lắm rồi!”
“Wow, ấy và Lưu Hân Mạn đúng là đẹp đôi thật sự.”
“Cẩn thận lời chút đi, không thì Trưởng công chúa đến mắng đấy.”
“Thật sự rất hợp nhau mà. Không hiểu sao ta cứ đeo bám ấy mãi, có nhiều tiền thì đã sao, chỉ khiến người ta chán ghét thôi.”
“Có tiền có thể khiến quỷ đẩy cối xay, của các vào hào môn mà các còn không vui sao?”
“Nhưng mà lạ thật, hôm nay Trưởng công chúa sao giờ này vẫn chưa đến nhỉ? Mọi khi có liên quan đến Nhậm Húc, ấy không phải là người đầu tiên like, bình luận, rồi chia sẻ sao?”
“Đúng , mà này, tôi vừa nhận ra một điều: Một tháng trước, vào sinh nhật của Nhậm Húc, Trưởng công chúa hình như cũng không chúc mừng.”
“Bạn kia ơi, đã phát hiện ra một điểm đáng ý đấy!”
“Nhưng mà chưa chắc đã là chia tay đâu. Trưởng công chúa trước giờ rất kín tiếng trong những việc liên quan đến ấy. Có khi năm nay chỉ không muốn kích thích fan nữ thôi.”
“…”
Cuộc thảo luận dừng lại khi Lưu Hân Mạn chia sẻ bài đăng này, kèm theo dòng chữ: “Rất mong chờ ngày công chiếu.”
Chẳng bao lâu sau, Nhậm Húc cũng chia sẻ lại bài viết của ấy, : “Rất mong chờ.”
Dù chỉ là bốn chữ rất ngắn gọn, cũng đủ khiến fan của suy đoán đủ kiểu.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi ra mắt, tự mình chia sẻ một bài viết quảng bá, mà còn là bài viết của một diễn viên khác.
Tôi nhẹ, mở Weibo của mình.
Tổng cộng có 2.990 bài đăng, tất cả đều liên quan đến Nhậm Húc.
Phim mới của , các sự kiện tham dự, các quảng cáo của – mỗi bài tôi đều chia sẻ ngay lập tức.
Thậm chí còn có hàng trăm bài tôi đôi co với anti-fan của .
Nhưng Nhậm Húc chưa từng đáp lại.
Tôi kéo xuống từng bài, cảm giác thật lạ.
Khi chia sẻ và bình luận, tôi không cảm thấy gì, giờ đây, lại 2.990 bài đăng, từng bài từng bài đều phơi bày sự không đáp lại và sự hạ mình đầy xót xa của tôi.
Tôi đã hạ thấp bản thân mình đến mức này chỉ vì một người đàn ông, thật khó tin.
Tôi mất cả buổi chiều để xem lại từng bài đăng.
Rồi tôi nhấn nút hủy kích hoạt tài khoản.
9
Tôi lên top tìm kiếm.
Bạn bè chụp màn hình gửi cho tôi.
Một dòng chữ lớn “HOT”, kèm theo cụm từ khóa rất đơn giản: “Trưởng công chúa hủy tài khoản.”
Tôi vào xem, bài đăng đầu tiên là của một tài khoản chuyên về tin đồn giải trí, liệt kê những việc tôi đã để theo đuổi Nhậm Húc trong vài năm qua.
Cuối bài viết, họ chốt một câu đầy kích :
“Theo đuổi 3 năm, Trưởng công chúa đứt với làng giải trí, hủy tài khoản, biến mất. Là do đâm vào tường đau quá mà quay đầu, hay là muốn lùi để tiến, mưu đồ cơ hội mới?”
Bên dưới là một loạt bình luận chỉ trích tôi, xen lẫn vài người vào xem cho vui.
Dù tôi không tham gia giới giải trí, sức hút và độ nổi tiếng của tôi chẳng thua gì một idol.
Tôi chỉ nhạt, không để tâm.
Trong làng giải trí, chuyện mới mẻ không bao giờ thiếu, tôi dần rút lui, ẩn mình phía sau hậu trường.
Tôi không còn tìm đến Nhậm Húc nữa, và tất nhiên cũng không tìm tôi.
Ồ, giữa chừng có một lần gọi – bởi tôi đã chặn số của , nên dùng số khác gọi đến.
Khi tôi nhấc máy, giọng lạnh lùng:
“Cái cà vạt màu xám xanh của tôi đâu rồi?”
“Tôi không biết.” Tôi đáp lịch sự và nhẹ nhàng.
“Nhưng cà vạt của tôi luôn do cất giữ, sao lại không biết?”
Tôi ngừng lại một chút, sau đó mỉm , khách sáo:
“Anh Nhậm, tôi rất bận. Anh không thể vì tìm không thấy một chiếc cà vạt mà gọi điện cho tôi. Tôi tin rằng với tầm ảnh hưởng hiện tại của , có thể mua cả đống cà vạt giống hệt như .”
Rồi tôi thêm một câu:
“Lần sau đừng gọi cho tôi nữa. Đổi số phiền lắm. Anh biết đấy, tôi vốn lười.”
Đầu dây bên kia, hơi thở của nặng nề, im lặng một lúc lâu, rồi cạch một tiếng cúp máy.
Tôi nghĩ, Nhậm Húc sẽ không bao giờ gọi cho tôi nữa.
Anh là người kiêu ngạo, đã tôi nâng niu trong lòng bàn tay suốt hai năm, lần gọi này, với , có lẽ là một kiểu ban ơn để tôi có đường rút lui.
Chỉ tiếc rằng, tôi chỉ trả giá cho trái tim rung của mình.
Còn khi trái tim tôi ngừng rung , trong mắt tôi, đương nhiên chẳng còn là gì cả.
Tôi bắt đầu tập trung trở lại với công việc, khôi phục hình tượng trưởng công chúa cao cao tại thượng.
Tôi tham gia các buổi tiệc, mua bản quyền những kịch bản đình đám, chọn diễn viên, tiếp những quản lý dẫn theo các chàng trai trẻ đẹp đến mời rượu tôi.
Thỉnh thoảng, nếu thấy ai thuận mắt, tôi cũng sẽ chơi , hoặc nghiêm túc đương.
Có một lần, tôi thật sự nghiêm túc.
Cậu ấy là một chàng trai mới tốt nghiệp, ánh mắt sắc bén, như một báo con đầy xâm lược, rất, rất đẹp trai – tất nhiên rồi, làng giải trí không thiếu trai đẹp.
Lần đầu tôi thấy cậu ấy là khi cậu theo quản lý đến mời rượu tôi.
Tôi nhấp một ngụm rượu, không mấy hào hứng, cho đến khi cậu :
“Chị ơi, chị không ngẩng đầu em sao?”
Tôi ngẩng đầu, cậu mỉm :
“Em là Thẩm Huyền. Em đẹp trai hơn Nhậm Húc, trẻ hơn ta, lại ngoan ngoãn biết nghe lời. Chị có muốn thử không?”
Tôi bật .
Trong làng giải trí, những giao dịch ngầm thường che đậy bởi vẻ hào nhoáng, chỉ cần một ánh mắt ngầm hiểu, một cái chạm tay lướt qua khi đi ngang, tất cả đều giữ vẻ bề ngoài hoàn mỹ.
Nhưng một người thẳng thắn, tôi bằng ánh mắt cháy bỏng và đưa ra đề nghị như thế này – thành thật mà , cậu ấy là người đầu tiên.
Tôi , :
“Được thôi.”
Ban đầu, chỉ là vui chơi.
Tuổi trẻ, mỹ nam khắp nơi, tôi vốn là khách qua đường trần gian, đâu cần vì ai mà sống như quả phụ.
Thẩm Huyền quả thật trẻ, ngoan ngoãn, biết nghe lời, chỉ có một khuyết điểm – cậu ấy quá chiếm hữu.
Cậu sẽ khiến tôi mất ngủ cả đêm trước khi tôi đi dự tiệc, rồi tự đắc cắn một dấu răng lên cổ tôi như một báo nhỏ tuyên bố chủ quyền.
Chúng tôi từng bị cánh truyền thông chụp lại.
Tôi đã xử lý vài lần tin đồn kiểu đó, cậu tỏ ra hung dữ, hỏi tôi:
“Chị ơi, có phải em chị thấy mất mặt không?”
Tôi không biết gì.
Cậu là một idol nổi tiếng, mỗi lần lên sân khấu hát đều khiến các hét lên và phát cuồng.
Tôi chỉ có thể dịu dàng an ủi:
“Tin đồn nổ ra sẽ ảnh hưởng đến em, em còn đang trong giai đoạn phát triển sự nghiệp.”
Cậu không chấp nhận, giọng điệu hung hăng:
“Nhưng em muốn cả thế giới biết rằng chị là của em.”
Rồi giọng cậu chợt chuyển sang uỷ khuất:
“Em dính lấy chị như , chắc chị thấy phiền lắm. Nhưng em chỉ sợ…”
Cậu đổi thái độ như diễn xuất, giọng trở nên đầy phẫn uất:
“Đám tinh bên ngoài, chị như ruồi thấy thịt mỡ, chỉ muốn nuốt trọn chị!”
“Chị lại không thích em. Giờ em chỉ có thể dựa vào nhan sắc và cơ thể để giữ chị lại. Đến một ngày chị thấy chán em, không cần em nữa, em thậm chí sẽ không thấy chị.”
Những lời vừa đáng thương, vừa dữ tợn, vừa yếu đuối của cậu khiến tôi không nhịn , lần hiếm hoi cảm thấy mềm lòng.
Tôi :
“Không có ai khác cả. Hiện tại, chỉ có mình em.”
Ánh mắt cậu ấy tôi như muốn nuốt chửng cả cuộc đời tôi, trong đó đầy sự chiếm hữu không che giấu.
Thật lòng mà , tim tôi khẽ rung trong chốc lát.
Vì , khi lại bị chụp ảnh, tôi chẳng buồn quan tâm.
Khi chuyện của chúng tôi bị lộ, không ngoài dự đoán, cả đám đông mắng nhiếc tôi thậm tệ.
Điều bất ngờ là Thẩm Huyền đã tranh cãi kịch liệt với cư dân mạng và fan của mình cả đêm để bảo vệ tôi.
Bạn thấy sao?