6
“Em nghe gì rồi?”
Tống Diễn sải bước đi đến, một tay chống lên cửa ngay trên đầu tôi, nghiêng đầu dán sát vào cửa, cùng tôi nghe lén.
Cái tư thế này, ta gần như vây tôi trong lòng.
Mùi hương thanh mát của gỗ thông thoang thoảng quanh chóp mũi.
Lồng ngực ấm áp ngay sát cạnh, nhịp tim mạnh mẽ vang lên như tiếng trống trận.
Ồn quá đi!
Tôi chẳng nghe rõ drama bên ngoài nữa!
Giọng người giúp việc tiếp tục:
“Phu nhân, tôi thực sự không chịu nổi nữa.
“Từ khi nghe Cố sắp đến nhà họ Tống, tôi, tôi…
“Tôi phải công việc của ba người!”
Cô ấy trút hết ấm ức:
“Cậu chủ bảo tôi ra trung tâm thương mại thử cả quầy nước hoa, mua về hơn chục chai.
“Rồi đặt lịch với nhà tạo mẫu tóc giỏi nhất thành phố A, chi tiền chen ngang vào lịch hẹn.
“Từ đống sơ mi y hệt nhau trong tủ quần áo của cậu ấy, chọn ra cái đẹp trai nhất, ủi lại cẩn thận.
“Quét dọn phòng khách trọ của Cố từ trong ra ngoài.
“Quần áo, ga giường đều giặt sạch, sấy khô một lượt.
“Sau đó nấu một bàn toàn món Cố thích ăn, còn nhặt sạch hết xương cá.
“Cô Cố vừa đến, tôi thở phào nghĩ cuối cùng cũng nghỉ.
“Kết quả, cậu ấy tuyết rơi đường trơn, lục trong kho một sợi xích chống trượt, bắt tôi ra lắp vào bánh xe nhà họ Cố.
“Làm xong hết rồi, tối tôi về phòng nghỉ một lát, vừa chợp mắt thì…
“Cậu chủ lại sợ Cố ngủ không ngon, gọi tôi dậy đun sữa nóng cho ấy.
“Phu nhân, ngay cả con lừa ở đội sản xuất cũng không bị hành hạ kiểu này đâu!
“Nhà mình có thể thêm người không ạ? Tôi chịu hết nổi rồi!”
Nghe xong tám tội danh của Tống Diễn, tôi mắt ngấn lệ.
Đúng là ông bố quốc dân.
Tống Diễn có vẻ ung dung thản nhiên, hóa ra là do người giúp việc gánh hết phần khổ!
Anh ta im lặng một lúc, rồi đẩy cửa bước vào:
“Vú Vương.”
Người giúp việc trừng mắt thủ phạm chính, cắn răng tháo đồng phục ra:
“Tạm biệt nhé, tên tư bản vô !”
Tống Diễn :
“Gấp năm lần lương.”
Người giúp việc dừng lại.
“Nhưng mà đi cũng phải lại.
“Đã có câu ‘người giỏi thì nhiều, nhiều thì hưởng nhiều’, mấy việc này cũng đâu có gì to tát.
“Tôi tạm thời chưa đi nữa .
“Sao tự nhiên thấy công việc hơi ít nhỉ? Hay để tôi nấu thêm bữa khuya cho Cố nhé!”
Nói xong, ấy lập tức mặc lại đồng phục, hừng hực khí thế lao vào công việc.
Bác Tống lắc đầu ngán ngẩm, cầm một cuốn sách rồi quay về phòng.
Trong phòng giờ chỉ còn tôi và Tống Diễn.
Tôi ngẩng đầu ta, một kẻ vừa bị bóc trần đến mức chẳng còn mảnh vải che thân.
Mặt ta đã đỏ đến phát sốt.
Hai gò má trắng trẻo nhuốm một lớp ửng đỏ, làn da căng lên, ánh mắt thì bối rối đảo quanh mà chẳng dám tôi.
Tự dưng tôi thấy gan mình lớn hẳn.
Kiễng chân lên, đưa tay xoa loạn mái tóc mềm của ta.
“Tóc mới à?”
Rồi kéo lệch cổ áo, bứt nhẹ mấy chiếc cúc cài ngay ngắn.
“Áo vừa mới ủi à?”
Sau đó vùi mặt vào người ta, hít sâu một hơi mùi hương lạnh lẽo của gỗ thông.
“Anh , thơm thật đấy.”
7
Tống Diễn vội vã bỏ chạy.
Thế là xong?
Vừa nãy còn ra vẻ lão luyện, cợt nhả tôi như một tay chơi sành sỏi, hóa ra toàn là diễn.
Cảm cũng giống như cái lò xo — tôi càng mạnh, ta càng yếu.
Tôi dễ dàng chiếm thế thượng phong.
Cảm giác này khiến tôi nhớ lại thời thơ ấu, khi mình có thể tùy tiện trêu chọc ta.
Thế là mỗi ngày, tôi đều chạy đến “chơi” với ta một chút.
Cha của Tống Diễn mất từ vài năm trước, ta một mình gánh vác toàn bộ sản nghiệp nhà họ Tống.
Còn trẻ tuổi mà gánh nặng như một ông già, lúc nào cũng mang vẻ mặt chững chạc già dặn.
Bộ dạng trầm ổn đó như khắc sâu vào mặt, ngay cả khi có chuyện lớn xảy ra cũng không thay đổi.
Mà tôi thì lại thích nhất là chọc tức ta.
Nhìn đôi mắt bình tĩnh kia thoáng qua chút hoảng loạn, gương mặt lạnh nhạt hơi ửng đỏ, bất lực thốt lên:
“Đừng nghịch nữa.”
Nhưng tôi có nghe không?
Tất nhiên là không rồi, mà còn tới luôn.
Ban đầu chỉ dám lén giật tóc ta, rồi dần dần chọc vào mũi, sau đó nhéo vành tai, tiếp theo là kéo má.
Cuối cùng, chỉ còn thiếu nước leo lên đầu ta mà ngồi thôi.
Mà Tống Diễn thì ngốc, chẳng bao giờ biết khóa cửa.
Thế là mỗi ngày, tôi cứ như một tên thổ phỉ, xông vào lãnh địa của ta dạo quanh một vòng.
Ăn hết trái cây, bánh ngọt của ta.
Chơi với đống đồ cổ, đồ sưu tầm.
Sau đó bày trò trêu chọc, quậy tưng bừng rồi hả hê bỏ đi.
Hôm nay, tôi lại nghĩ ra trò mới, hào hứng chạy đi tìm ta thử nghiệm.
Tôi chìa tay ra trước mặt ta.
Tống Diễn rời mắt khỏi màn hình máy tính, tôi đầy nghi hoặc.
Rồi ta móc từ túi ra một chiếc thẻ đen, đưa cho tôi:
“Mật khẩu là ngày sinh của em.”
Tôi thẳng tay ném sang một bên.
Nhà họ Cố chúng tôi cũng giàu lắm, ai cần thẻ của chứ.
Tống Diễn do dự một lúc, rồi lại đặt điện thoại vào tay tôi:
“Thêm dấu vân tay đi? Em có thể xem bất cứ lúc nào.”
Tôi cài đặt xong, rồi đẩy điện thoại sang một bên, tiếp tục chằm chằm vào ta.
Tống Diễn bối rối:
“Em muốn gì?”
“Tôi muốn .”
Tôi đặt tay lên cằm ta, năm ngón thu lại, thoải mái nhào nặn khuôn mặt ta theo ý mình.
Trong chớp mắt, mặt Tống Diễn đỏ bừng.
Anh ta bật dậy, dứt khoát chạy khỏi phòng.
Tôi đến mức ngả nghiêng.
Sau đó, tôi đối diện với một gương mặt vô cảm trên màn hình máy tính— là trợ lý của Tống Diễn.
Lần này, đến lượt tôi bốc khói trên đầu.
Những ngày vui vẻ trôi qua trong chớp mắt, bão tuyết cuối cùng cũng ngừng, Tống Diễn trở lại công ty việc.
Mất đi “đồ chơi” hàng ngày, tôi cảm thấy trống trải vô cùng.
Bác Tống nhiệt giữ tôi ở lại thêm vài ngày, để tôi và Tống Diễn có cơ hội phát triển cảm.
Mẹ tôi không lay chuyển , đành phải một mình về nhà.
Trước khi đi, bà như muốn gì đó, khi thấy bác Tống, lại im lặng.
Trên đường, bà nhắn tin cho tôi:
【Con chọc tức Tiểu Tống gì? Ngày nào cũng khiến nó đỏ mặt tía tai.】
【Hay là con không thích nó? Để mẹ chọn cho con vài người khác nhé?】
Tôi nhắn lại:
【Mẹ, nhà mình chỉ cho phép hôn nhân sắp đặt thôi à?】
Mẹ tôi gửi lại một icon trợn mắt:
【Với nhan sắc của con, chỉ cần ra ngoài đường là đương dễ như trở bàn tay.】
【Nhưng con cả ngày chỉ biết cắm mặt vào điện thoại, không ra khỏi cửa, không bước xuống lầu, con định ai? Anh shipper à?】
【Mà shipper cũng là người giúp việc nhận hàng giùm.】
【Haiz, sớm biết thế mẹ đã không cản con sớm hồi cấp ba rồi, đúng là lo chuyện bao đồng!】
Hả, còn có chuyện này nữa? Sao tôi không biết nhỉ?
【Hay mẹ liên lạc lại với mấy người đó nhé? Không biết con còn thích kiểu đó không. Giờ con thích mẫu người thế nào?】
【Đẹp trai.】
【Chỉ có mỗi cầu đó?】
【Đó là hai cầu.】
【?】
8
Không biết Tống Diễn có đáp ứng không nhỉ?
Dù hồi nhỏ có từng thấy rồi, lại là vào thời điểm không đúng chút nào.
Thật là gặp nhau quá sớm.
Sau 0.3 giây cân nhắc, tôi quyết định nửa đêm đột kích, kiểm tra thực hư.
Mấy ngày nay, Tống Diễn bận tối mắt tối mũi, về đến nhà là ngã xuống giường ngủ ngay.
Tôi tính toán thời gian, lặng lẽ rời khỏi phòng, rón rén tiến về phía phòng ngủ của ta.
Khi đi ngang qua phòng bác Tống, tôi vô nghe giọng bà ấy:
“… Người mà nó từng thầm đã về nước rồi, Tiểu Diễn có vẻ đứng ngồi không yên.”
Bước chân tôi khựng lại.
Không phải chứ, kịch bản bạch nguyệt quang quay về sao?
Cuộc sống phong phú dữ ?
“Ép duyên không có kết quả đâu, cứ để tụi nó tự quyết định đi. Dù gì hai đứa vẫn chưa đính hôn.”
Xem ra bác Tống cũng không đứng về phía tôi.
Tôi cúi đầu, tiếp tục bước về phía phòng Tống Diễn.
Quả nhiên, ta vẫn chưa học cách khóa cửa.
Anh ta ngủ rất say, hàng mi dài khẽ rũ xuống, gương mặt trắng trẻo bớt đi vẻ trầm tĩnh thường ngày, thay vào đó là một chút ngoan ngoãn hiếm thấy.
Tôi theo thói quen đưa tay định chạm vào.
Nhưng ngay khi sắp chạm đến, tôi đổi hướng, cầm lấy chiếc điện thoại trên gối ta.
Danh bạ dày đặc một loạt “Tổng giám đốc X Tập đoàn X”.
Tôi nhíu mày lướt một vòng, chẳng thấy bóng dáng bạch nguyệt quang đâu, lại nắm rõ danh sách đối tác của tập đoàn Tống thị.
Tê cả người.
Một pha bắt gian tại trận, lại thành gián điệp thương mại.
Lúc tôi lật tới lật lui chán chê, cuối cùng cũng tìm thấy một đoạn tin nhắn khả nghi.
Trần Tú Ngọc: “Nghe sắp liên hôn với Cố Niệm?”
Tống Diễn: “Ừ.”
Trần Tú Ngọc: “Hai người không hợp đâu. Tôi sắp về nước.”
Oa, đúng chuẩn một chị mạnh mẽ, khí thế áp đảo.
Bảo sao Tống Diễn để mặc tôi muốn bóp méo thế nào cũng , hóa ra gu của ta chính là kiểu này.
Chắc thích đến chết đi .
Tôi nhấn vào avatar của Trần Tú Ngọc— nền là một con phố náo nhiệt, phía trước là dáng người mảnh mai trong chiếc váy trắng.
Bóng lưng có chút giống tôi.
Hóa ra tôi chỉ là thế thân à?
Tình tiết đầy đủ quá rồi đấy.
Dựa trên kinh nghiệm đọc vô số tiểu thuyết của tôi, chắc chắn cốt truyện sẽ như thế này:
Tống Diễn từng thầm bạch nguyệt quang không thành, thấy tôi có nét giống ấy nên miễn cưỡng đồng ý liên hôn.
Anh ta tôi bằng ánh mắt dịu dàng thâm , tôi đắm chìm không lối thoát, thực ra ta chỉ đang tìm kiếm hình bóng bạch nguyệt quang trên người tôi.
Ngày qua ngày, ta quen dần với sự quan tâm, dịu dàng của tôi, rồi nảy sinh cảm lúc nào không hay.
Nhưng ngay khi ta chấp nhận số phận ở bên tôi cả đời, bạch nguyệt quang đột ngột quay về!
Tống Diễn dao , một bên là rung thời niên thiếu, một bên là người đã bên cạnh ngày đêm.
Chọn bạch nguyệt quang hay chọn thế thân, tỷ lệ 50-50.
Nhưng mà!
Tôi là đại tiểu thư nhà họ Cố, sao lại phải để mặc người ta chọn như một món ăn trên bàn?!
Thế là tôi chạy ngay trong đêm.
9
“Sao em đi đột ngột ? Không với một tiếng?”
Tin nhắn từ Tống Diễn gửi đến.
Tôi ngủ thẳng đến trưa mới mở ra xem, trở mình một cái, rồi tiếp tục ngủ.
Đến tận hai giờ chiều, tôi mới thức dậy trong sung sướng.
Một đống tin nhắn chưa đọc.
“Anh gì khiến em giận sao?”
“Nói cho biết đi, không?”
“Đừng rời xa như , Niệm Niệm.”
Anh ta cứ thế nhắn loạn lên cả.
Mấy tiếng sau, lại gửi thêm một tin:
“Là vì Trần Tú Ngọc sao?”
Tôi trợn mắt, nhắn lại:
“Chuyện biết rõ rồi thì đừng phiền tôi nữa!”
Tin nhắn vừa gửi đi, điện thoại lập tức đổ chuông.
Giọng ta khàn hẳn đi, câu đầu tiên chẳng đầu chẳng đuôi:
“Cô ấy tìm em rồi?”
Khoan đã, chẳng lẽ không phải là hai người con tranh giành một người đàn ông…
Mà là ấy đến để xử tôi?!
Nghĩ đến phong cách dứt khoát, mạnh mẽ của chị ấy, tôi vội :
“Anh đừng gọi điện cho tôi nữa.”
Nếu chị ấy mà gọi, tôi chắc chắn bị dọn dẹp sạch sẽ.
“Tại sao, Niệm Niệm? Rõ ràng mấy hôm trước em còn đòi chạm vào … Sao giờ lại tuyệt như ?”
Anh đang cái gì đấy?!
Lỡ mà để chị Trần nghe thấy, không lột da chúng ta ra mới lạ.
Tôi vội vàng chữa cháy:
“Thế thân thôi mà, đừng nghiêm túc thế.”
Đầu dây bên kia bỗng im lặng.
Rất lâu sau, tôi mới nghe thấy tiếng khô khốc của Tống Diễn:
“Thế thân?”
Tôi “ừm ừm” hai tiếng.
“Sau này đừng liên lạc nữa, để ấy hiểu lầm thì không hay. Cúp máy đây.”
Tôi dứt khoát tắt máy, ngẩn người màn hình tin nhắn hồi lâu.
Cuộc trò chuyện dừng lại ngay đoạn tôi bảo ta đừng phiền tôi nữa.
Tống Diễn đúng theo lời tôi .
Tôi quăng điện thoại sang một bên, day day đôi mắt cay xè.
Mẹ tôi đúng, thức khuya nhiều không tốt cho mắt chút nào.
Đáng lẽ tôi nên nghe lời bà từ sớm.
“Mẹ, con với Tống Diễn xong rồi, mẹ giúp con tìm lại mối đầu hồi cấp ba đi!”
“À, . Để mẹ bảo trợ lý của bố tìm thông tin xem giờ cậu ta ở đâu. Lâu quá rồi, mẹ cũng quên mất tên rồi nữa.”
Ai mà chẳng có một mối bạch nguyệt quang chứ.
Bạn thấy sao?