13
Chết rồi! Cậu ta học cùng môn với tôi, thế này chẳng phải sẽ lộ luôn chuyện trợ giảng da ngăm thể thao mà tôi bịa ra sao?
Cầu trời, mong rằng trợ giảng mới là chàng cao 1m85, da ngăm thật. Nếu trợ giảng có thấp hơn cũng không sao, tôi có thể bịa thêm mà. Tốt nhất là trợ giảng phải tôi từ cái đầu tiên, để giấc mơ của tôi thành hiện thực.
Khi tôi còn đang mơ mộng về việc chấm dứt đời độc thân suốt 23 năm, giọng của giáo sư tan biến hết hy vọng của tôi.
“Tự Bạch, cậu đến rồi.”
Gì cơ? Giáo sư biết Trần Tự Bạch sao?
Tôi đứng như hóa đá ngay tại chỗ, Trần Tự Bạch bước ngang qua tôi, còn liếc tôi với vẻ thích thú.
“Chào mọi người, tôi là trợ giảng mới của các , Trần Tự Bạch. Mong mọi người giúp đỡ.”
Câu “Mong mọi người giúp đỡ” ta thẳng với tôi, người đang đứng đơ ở cửa.
OK, thế là thế giới chỉ có mỗi tôi chịu tổn thương rồi.
Chuyện tôi thả thính Trần Tự Bạch trên mạng đã đủ xấu hổ rồi, bây giờ lại trực tiếp trước mặt ta rằng tôi ta mê mẩn, đúng là chết tôi luôn!
Điện thoại tôi báo có tin nhắn, mở ra xem, lại là tên đáng ghét Trần Tự Bạch.
“Mê mẩn? Nhớ nhung?”
Từ giờ bốn chữ đó chính thức nằm trong danh sách đen của tôi. Tôi bật chế độ không phiền cho Trần Tự Bạch và lén lút chợp mắt ngay sau đó.
“Giang Nhược Chi! Giang Nhược Chi!” Khi tôi đang mơ màng thì một giọng gọi tỉnh tôi dậy.
“Đừng quấy rầy, để tôi ngủ thêm chút nữa.” Tôi lườm Trần Tự Bạch đang đứng bên cạnh, rồi định quay đầu ngủ tiếp.
Khoan đã? Người phía sau ta… sao trông giống hệt giáo sư già thế này…
Tôi bật dậy như lò xo, hô to: “Có mặt!”
Cả lớp lên . Xong rồi, lần này tôi mất mặt hoàn toàn rồi. Mà đã thế lại còn trang điểm kỹ càng để mất mặt nữa chứ! Sao hôm nay tôi lại quyết định trang điểm nhỉ?
14
“Sinh viên nữ ngày nay thật là đầy sức sống.” Giáo sư già hiền, tôi và Trần Tự Bạch rồi từ từ quay lại bục giảng.
“Điểm danh xong rồi, để tôi giới thiệu với các em, đây là Trần Tự Bạch, một học trò xuất sắc mà tôi gặp khi đi giảng bài ở nước ngoài năm ngoái.”
“Mắt tôi giờ không còn tinh tường, nên bốn tiết thí nghiệm này tôi nhờ Trần Tự Bạch hỗ trợ các em mẫu.”
Miệng giáo sư mấp máy, còn da đầu tôi bắt đầu tê dại. Hóa ra Trần Tự Bạch đã biết tôi học lớp tự chọn này, còn đứng đây nghe tôi luyên thuyên nữa chứ!?
Rõ ràng ta cố mà!
Trong khi các nữ xung quanh xuýt xoa vì Trần Tự Bạch quá đẹp trai, tôi chỉ muốn xử ta tại chỗ cho xong chuyện, không thể để mặt mũi tôi rơi rớt thêm nữa.
Sau khi lớp tự chọn kết thúc, tôi vừa định lẻn ra khỏi lớp qua cửa sau thì Trần Tự Bạch nhanh như chớp nắm lấy cổ áo tôi.
“Đi đâu đấy?” Trần Tự Bạch hỏi với giọng nghiêm túc.
“Về ký túc xá chứ đi đâu? Không lẽ đi hẹn hò à!” Tôi bực mình, trừng mắt ta, khó chịu vì bị túm áo.
“Ồ, đúng rồi.” Trần Tự Bạch buông tôi ra, tỏ vẻ nghiêm chỉnh. “Cuộc hẹn với chàng thể thao da ngăm của cậu đã bị hủy rồi.”
Mặt tôi đỏ bừng, đúng là “gãi trúng chỗ ngứa.”
Tôi liền túm lấy cổ áo ta, mạnh đến mức Trần Tự Bạch chưa kịp phản ứng.
Chúng tôi đứng gần nhau đến nỗi mũi chạm mũi, hơi thở của Trần Tự Bạch phả vào mặt tôi.
“Đúng là buổi hẹn với chàng da ngăm đó bị hủy rồi, …” Tôi chằm chằm vào đôi môi hoàn hảo của Trần Tự Bạch, không kìm mà hôn ta.
“Vẫn còn cậu, trợ giảng da trắng của tôi, ông xã chưa từng gặp mặt của tôi mà?”
Nhìn Trần Tự Bạch bỏ chạy tán loạn, tôi bật sảng khoái, rồi một nỗi buồn bất chợt ập đến.
15
Tôi đã thích Trần Tự Bạch từ rất lâu rồi.
Có lẽ bắt đầu từ khi còn nhỏ, lúc tôi dùng đá đập vào đầu khiến ta phải nhập viện.
Dù rất nghiêm trọng, ta vẫn với tôi từ giường bệnh và : “Đừng khóc, tôi không đau đâu.”
Hoặc là những lần tan học, ta cứ khăng khăng bắt tôi đi phía trong lề đường.
Hoặc là khi ta đánh nhau với mấy đứa trẻ khác chỉ vì chúng bắt nạt một con mèo hoang, và dù bị thương khắp người, ta vẫn ôm chặt con mèo không buông…
Tóm lại, cảm của tôi dành cho Trần Tự Bạch từ lâu đã không còn đơn thuần.
“Làm sao bây giờ! Anh ta chắc chắn ghét tớ rồi!” Tôi nằm trong phòng ký túc, hét lên đầy tuyệt vọng.
“Ai ghét cậu?” Tô Lạc từ phòng bên bước vào, mang theo một ít mặt nạ mới mua, thấy vẻ mặt rầu rĩ của tôi, ấy hỏi.
“Tô Lạc, cậu đã từng ai chưa?” Tôi hỏi.
“Tất nhiên rồi, tớ hiện có trai mà.” Tô Lạc tươi rạng rỡ.
“Bọn tớ quen nhau trong lần liên hoan với trường thể thao bên cạnh.”
“Sao cậu không với tớ?” Tôi bực bội hỏi.
“Cậu cũng chẳng hỏi tớ mà, với lại tớ có đăng ảnh chung trên mạng xã hội mà.” Tô Lạc trả lời.
Phải rồi, tôi vốn không hay xem mạng xã hội, lại rất thích lén lút vào xem trang cá nhân của Trần Tự Bạch để xem ta đăng gì.
Tô Lạc thấy tôi thẫn thờ, ấy không giỏi an ủi người khác nên vài câu rồi quay về phòng.
“À đúng rồi.” Tô Lạc như chợt nhớ ra điều gì, dừng lại .
“Thứ Bảy tuần sau có buổi liên hoan nữa, lại với trường thể thao bên cạnh, cậu có muốn đi không? Nghe có nhiều chàng đẹp trai lắm đấy.”
“Không đi đâu.” Tôi uể oải đáp.
“Tớ cũng chẳng hứng thú lắm.”
Tô Lạc nghe liền đóng cửa giúp tôi. Tôi lắc đầu, dù có đẹp trai cỡ nào thì cũng chẳng thể đẹp bằng Trần Tự Bạch. Đi cũng chẳng có ích gì.
Tôi vừa đắp mặt nạ mới mua của Tô Lạc, vừa chằm chằm vào khung chat với Trần Tự Bạch mà ngẩn ngơ.
16
Tin nhắn vẫn dừng lại ở cuộc đấu khẩu hôm qua, tin nhắn cuối cùng là của ta. Tôi cố tỏ ra lạnh lùng nên không trả lời.
Giờ đã tối rồi, mà Trần Tự Bạch vẫn chưa gửi thêm tin nhắn nào.
Liệu ta có giận không nhỉ?
Tôi bỗng thấy hoang mang, chẳng lẽ chuyện tôi hôn ta hôm nay khiến không vui sao?
Giá mà tôi không hôn ta, có lẽ bọn tôi vẫn có thể , trời ơi, rắc rối quá!
Khi cảm thấy bực bội, tôi phải phát điên thôi, thế là tôi mở ngay một app, lướt qua vài video của mấy chàng đẹp trai, rồi bắt đầu bình luận liên tục.
Với chàng trai da ngăm, tôi viết: “Đẹp trai mà không sợ chết à? Thật muốn trượt một phát trên sống mũi của .”
Với chàng tươi sáng kiểu cún con, tôi bình luận: “Em dễ thương quá, chị có chút tiền đây…”
Với chàng lạnh lùng kiêu ngạo, tôi viết: “Hồi trước bảo không thích kiểu lạnh lùng, giờ mới thấy mình đúng là giả tạo.”
Sau màn “phát điên” đó, tôi cảm thấy tinh thần mình trở lại bình thường.
Đột nhiên tôi có đủ dũng khí để nhắn tin cho Trần Tự Bạch, “Cậu giận à?”
Tin nhắn như rơi vào đáy biển, không thấy hồi âm.
Để che giấu sự bối rối, tôi tiếp tục gửi thêm vài tin nhắn nữa.
“Haha, chỉ là hôn một cái thôi mà, có cần phải nhỏ mọn không?”
“Nhưng mà môi cậu cũng mềm phết nhỉ.”
“Buồn quá, thật sự mình cũng không muốn hôn cậu đâu.”
“Cậu đừng để tâm, chỉ là một cái hôn thôi mà, bọn mình vẫn là , môi mà.”
Tôi gửi liền mấy tin nhắn không thấy ấy trả lời, mười phút sau, Trần Tự Bạch gửi lại tin nhắn thoại.
“Vừa tắm xong.”
Ồ, thì ra là vừa tắm, không trả lời tin nhắn là vì thế. Chẳng lẽ ta đang báo cáo hình cho tôi nghe sao?
“Điện thoại ở chỗ mẹ tôi, bà ấy xem hết tin nhắn cậu gửi rồi.”
Chỉ muốn thốt lên hai chữ “chết rồi”, tôi thực sự ngán ngẩm với việc xấu hổ này lắm rồi.
Giờ thì ổn rồi, tôi không dám nhắn thêm cho Trần Tự Bạch nữa.
Một lát sau, Trần Tự Bạch lại nhắn tin, “Tuần sau cậu rảnh không?”
“Làm gì?” Tôi cố giữ bình tĩnh, giả vờ lạnh lùng.
Chẳng lẽ ta định hẹn tôi? Có phải ta muốn hẹn tôi không nhỉ? Anh ta có thích tôi không? Phải chăng ta cũng có cảm với tôi!
“Chỉ hỏi thế thôi.”
17
Không hẹn hò thì hỏi gì chứ?
Tôi cảm thấy hụt hẫng, cố gắng lấy lại chút tự tôn, “Tuần sau có thể tôi có hẹn rồi đấy.”
“Lại hẹn à? Lần này cậu bịa ra ai nữa?” Trần Tự Bạch nhắn lại, câu chữ càng tôi thêm khó chịu.
Phản ứng của ta như thể hoặc là quá vô tư, hoặc là không hề quan tâm đến tôi.
Chắc chẳng còn cơ hội nữa rồi, hu hu.
“Liên hoan!” Tôi tức tối trả lời.
Trần Tự Bạch cũng không nhắn thêm gì nữa.
Nếu không có hy vọng với Trần Tự Bạch, tôi không thể cứ mãi buồn bã như , vẫn phải tiến về tương lai hạnh phúc hơn!
Tôi liền nhắn cho Tô Lạc, bảo ấy tôi sẽ tham gia buổi liên hoan.
Tô Lạc lập tức gửi cho tôi hơn chục bức ảnh cơ bụng của mấy chàng đẹp trai trong đội thể thao, mà tôi không thể không nuốt nước bọt.
Đẹp trai, trắng trẻo, tuyệt vời quá!
Trước khi đi ngủ, tôi liếc điện thoại thêm lần nữa, không có tin nhắn từ Trần Tự Bạch. Tôi nhắm mắt lại và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, sau khi học xong buổi sáng, buổi chiều lại là tiết tự chọn của giáo sư già.
Lớp của giáo sư chia phần thí nghiệm và lý thuyết, bốn tiết thí nghiệm phải hoàn thành trong tuần đầu tiên.
Phần lý thuyết kéo dài sáu tiết, chia thành hai tuần. Tổng cộng ba tuần.
Điều đó có nghĩa là trong tuần này, mỗi tiết học tôi đều sẽ gặp Trần Tự Bạch.
Theo thói quen, tôi lén lút ngồi ở hàng cuối cùng, lần này tôi thông minh hơn, đợi Trần Tự Bạch điểm danh xong rồi mới bắt đầu ngủ. Trong lòng tôi có chút kỳ vọng ta sẽ liếc tôi một cái.
Thế không, suốt cả buổi học, ta coi tôi như người vô hình, mặt lạnh, chẳng thèm liếc tôi lấy một lần.
Sau khi buổi học kết thúc, Trần Tự Bạch giúp giáo sư sắp xếp tài liệu xong rồi đi thẳng xuống lầu.
Trần Tự Bạch cố tránh mặt tôi sao? Chỉ vì tôi đã hôn ta?
Tôi cảm thấy trong lòng như có gì đó chặn lại, nỗi buồn dần dâng lên.
Bạn thấy sao?