Tình Yêu Của Cá [...] – Chương 5

Không nghĩ tới lại tạo thành hiểu lầm lớn như .

Tôi như có điều suy nghĩ, khó trách khi đó mấy cùng lớp có người đến trường hỏi thăm tôi.

Lúc rời đi, Tiểu Cù còn hôn gió với tôi một cái.

“Lão Lục à, sang năm tôi định tổ chức hôn lễ ở Hà Lan, nhớ mang vợ chúng ta tới nha.”

Trên đường trở về, Cẩu Đình gửi tin nhắn tới.

Lục Thời Dư hắn không có bí mật nào cả, bảo tôi thay hắn trả lời.

[Chiêu giả bộ lạnh lùng này thế nào, có phải dâu nhỏ đã ngoan ngoãn cầu xin quay trở lại rồi phải không?]

Tôi lật lại lịch sử trò chuyện, tất cả đều là Cẩu Đình đứng sau chỉ huy.

Không ngờ sau lưng cái tên cá hố này còn có quân sư đầu chó mách nước nữa.

Tôi lật ngược lại bài giảng thứ hai rồi bài giảng thứ nhất, đúng là một người dám một người dám nghe.

Tôi dùng điện thoại của Lục Thời Dư trả lời thay hắn.

“Cái đồ chó nhà cậu có kinh nghiệm phong phú như , vì sao mỗi lần đương đều bị đá thế!”

Trong nháy mắt Cẩu Đình xù lông.

Tin nhắn nối tiếp nhau gửi đến, di vang lên tiếng thông báo liên tục.

Lục Thời Dư ngại phiền trực tiếp kéo hắn ta vào danh sách đen.

Còn có số điện thoại di .

Cẩu Đình tức giận đến nỗi mắng chửi hắn là đồ qua cầu rút ván.

Mà Lục Thời Dư lại cực kỳ bình tĩnh.

Tôi nhịn không véo hắn một cái: “Sao đắc ý như ?”

Lục Thời Dư: “Vì có vợ mà hắn không có, để hắn ghen tị chết đi!”

Tôi khoanh tay, liếc hắn một cái.

“Anh bậy bạ gì đó, chúng ta là bè thôi.”

Lục Thời Dư: “…”

Hắn tấp vào lề đường, vươn người ra sau lấy chiếc cặp từ ghế sau.

Lấy chi phiếu ra viết một số tiền mà tôi không dám nghĩ tới.

Sau đó lại ném cho tôi mấy bản hợp đồng.

Mấy chữ to tổ bố trên bản hợp đồng tôi mù cả hai mắt.

Hợp đồng tặng quà.

Trong mắt hắn lộ ra vẻ thấp thỏm: “Anh có rất nhiều tiền, sau này có thể sẽ càng có nhiều tiền hơn.”

“Em có thể xem thử, xem có thể thích hơn một chút không.”

“Mỗi ngày thích hơn một chút cũng .”

“Dần dần thích hơn một chút.”

Ai có thể từ chối kẻ đương đến mất não, vừa cao ráo vừa đẹp trai còn có tiền như hắn chứ.

Chưa kể đến việc tôi thực sự thích hắn.

Nhưng hình như tôi quên mất gì đó thì phải.

Hỏng rồi, tôi quên ba đang chờ ở bên ngoài nhà máy rồi!

Ngoại truyện

1.

Ngày đầu tiên hợp lại, trai đã phải tăng ca.

Tôi có chút nhàm chán mở app mua sắm, chọn một đống đồ thêm vào giỏ mua hàng.

Mẹ tôi đi ngang qua sô pha :

“Con mua thêm áo lông cho ông bà ngoại con đi, lát nữa mẹ chuyển tiền cho con.”

Tôi có kinh nghiệm mua sắm trực tuyến phong phú, rất nhanh đã chọn xong.

Sau khi chọn xong, tôi gửi hai tấm ảnh mẫu cho Lục Thời Dư.

Đang muốn hỏi hắn xem hai bộ quần áo này cho ông bà ngoại trông có không thì thầy hướng dẫn phát lì xì trong nhóm.

Tôi vội vàng thoát khỏi khung chat với hắn để đi cướp tiền lì xì, cũng may là giành khá nhiều.

Tôi cảm thấy vô cùng mỹ mãn, quay trở lại giao diện trò chuyện, bấy giờ mới phát hiện Lục Thời Dư vừa mới trả lời.

[Đã đổi]

Hai chữ này khiến tôi hoang mang vô cùng, cái gì mà đã đổi cơ?

Tay tôi run lên nhấn vào avatar của Lục Thời Dư.

Phát hiện không biết từ lúc nào hắn đã đổi avatar thành hình tôi vừa gửi.

– Người mẫu nam trung niên mặc đồ mẫu.

Chờ chút.

Hắn sẽ không cho rằng tôi vừa gửi ảnh chân dung nhân cho hắn đấy chứ?

Tên ngốc này!

2.

Lục Thời Dư muốn đến nhà tôi thăm hỏi vẫn có chút lo lắng, sốt ruột.

Hỏi đi hỏi lại xem ba mẹ tôi thích gì.

Hắn còn không thèm quan tâm đến công việc, muốn đi ra ngoài mua sắm quà biếu tặng.

[Mẹ em có thích cái này không? (Hình ảnh) (Hình ảnh)]

[Còn cái này nữa, ba sẽ hài lòng chứ? (Hình ảnh) (Hình ảnh)]

Trong phòng khách rộng rãi ở biệt thự đã bày đầy đồ.

Tất cả đều là chiến lợi phẩm mà Lục Thời Dư lùng sục suốt hai ngày nay.

Thôi đi Lục Thời Dư, xin hãy dừng hành vi trẻ con này của lại.

3.

Thư ký mới của Lục Thời Dư lén kết với tôi.

Đó là một cậu chàng mới việc hai năm, nghe vừa tới công ty một năm.

Tính toán thời gian hẳn là sau khi hắn chia tay tôi.

[Chị Tư Tư, có phải tổng giám đốc Lục bị trộm acc không?]

Là một tấm ảnh chụp màn hình lịch sử trò chuyện trong nhóm công ty.

[Lục lột da: Mọi người giúp mẹ vợ tôi chém một đao, ngàn lần cảm ơn.]

Bức ảnh nhanh chóng thu hồi, sau đó một tin nhắn khác lại gửi tới.

Ghi lần này đã thay đổi.

[Tổng giám đốc Lục minh: Mọi người giúp mẹ vợ tôi chém một đao, ngàn lần cảm ơn.]

Cái tên Lục khờ khạo này.

Tôi trả lời thư ký: [Không sao, hội chứng sắp gặp mặt phụ huynh thôi.]

Thư ký nhận câu trả lời này đã hiểu ngay.

Hai ngày sau, mẹ tôi nhận điện thoại mới, còn khoe với tôi.

“Con rể giúp mẹ giành điện thoại di mới này!”

Tôi bĩu môi, con rể mẹ mời bảy, tám trăm người cũng không chém phần thưởng.

Sau đó vẫn là hắn tự bỏ tiền túi ra mua.

Tốt nhất đừng cho mẹ tôi biết chuyện này.

4.

Gặp mặt người lớn thành công

Lục Thời Dư chuẩn bị rất kỹ lưỡng.

Ngoại trừ đồ tặng chất đầy phòng, hắn còn tự mình chuẩn bị phương án khác.

Ba tôi vốn không ưa hắn cho lắm.

Nhưng chỉ cần một bài ‘Mượn trời xanh thêm 500 năm nữa’ đã thành công khiến ba tôi phải về phe hắn.

“Ngoại trừ ra thì cũng chỉ có con hát dễ nghe, đúng là con rể tốt của !”

“Đến đây, con rể, uống rượu nào!”

Tôi trợn trắng mắt đến nỗi huyệt thái dương cũng đau đớn.

Vâng vâng vâng, đúng là con rể tốt.

Con rể tốt tìm ca sĩ chuyên nghiệp chỉ dạy, có thể không dễ nghe sao!

Uống rượu chưa bao lâu, ba tôi đột nhiên ‘ai da’ một tiếng.

“Lúc trước có gặp qua một cậu chàng bán bảo hiểm, hình như hơi giống con đấy.”

Lục Thời Dư sặc hết nửa ly rượu.

Phiên ngoại của Lục Thời Dư

1.

Lục Thời Dư vừa gặp đã một .

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đương như một cậu nhóc vắt mũi chưa sạch.

Hắn thích Chu Tư Tư, hắn muốn ở bên Chu Tư Tư.

Cẩu Đình vỗ bả vai Lục Thời Dư.

“Không thể quá nhiệt với phụ nữ .”

“Lãnh đạm một chút mới khiến người ta mê mệt.”

“Như phụ nữ mới có thể một lòng một dạ với .”

Lục Thời Dư nửa tin nửa ngờ, dù sao Cẩu Đình có kinh nghiệm đương phong phú, mà hắn, ngay cả tay con cũng chưa từng chạm qua.

Nghe lời Cẩu Đình hẳn là không sai… nhỉ?

2.

“Tư Tư, em thích đàn ông như thế nào, giới thiệu cho em.”

Trong đầu Chu Tư Tư hiện lên hình dáng Lục Thời Dư.

Cái loại cảm giác lạnh nhạt cấm dục này, đúng là cho người ta mê muội.

Tôi : “Em thích người lạnh lùng một chút…”

Vừa vặn nghe đoạn đối thoại này, Lục Thời Dư mừng rỡ như điên.

Hắn vội vàng gọi điện thoại cho Cẩu Đình hỏi thêm kinh nghiệm, căn bản không nghe thấy nửa câu sau của Chu Tư Tư.

“… Nhưng chỉ dịu dàng săn sóc em thôi.”

3.

Thấy mấy người phụ nữ của Cẩu Đình không chút lưu bỏ rơi hắn ta.

Lục Thời Dư bắt đầu hoài nghi mấy chiêu thức Cẩu Đình truyền thụ cho mình rốt cuộc có tác dụng hay không.

Hắn thấy sự nhiệt trong mắt Chu Tư Tư từng chút một phai nhạt đi.

Sự thích dần dần biến mất từng chút một.

Hắn có chút hoảng hốt.

Có phải đã thích người khác rồi không?

Quả nhiên là thích người khác nên mới kiếm cớ chia tay.

Đầu óc Lục Thời Dư thiếu một sợi dây nào đó, không cảm thấy vấn đề nằm ở mình.

Từ đầu đến cuối hắn chỉ cảm thấy Chu Tư Tư thích người khác, kiếm cớ qua loa, cố ý trách móc hắn.

Nhưng dù qua loa tắc trách như nào thì hắn vẫn rất thích.

Chính là không quên , chính là rất thích!

4.

Gặp lại sau một năm chia tay.

Cô mang thai năm tháng.

Lục Thời Dư siết chặt nắm tay, hắn cắn răng mở miệng:

“Em không cần đã hiểu rồi.”

“Chúng ta chia tay một năm, đứa nhỏ này đã năm, sáu tháng, chắc chắn là của rồi.”

Hắn cũng có chút tiền, có thể cho đứa nhỏ cuộc sống tốt nhất.

Chỉ cần hắn giành trước một bước nhận đứa nhỏ con.

Vì nể mặt đứa nhỏ, nếu đã thích đứa nhỏ như thì nhất định sẽ ở lại bên cạnh hắn.

5.

Sau khi hóa giải hiểu lầm.

Lục Thời Dư rụt cổ bị mắng một trận.

“Ai bảo lúc trước là ai với vị hôn thê của rằng em chỉ là , vẫn cho rằng là em kiếm cớ qua loa trách móc á?”

Chu Tư Tư tức giận đến sôi máu.

“Không chia tay với thì chia tay với ai!”

“Có trai nhà ai xác nhận quan hệ xong lại trưng cái mặt lạnh như cơ chứ!”

Ngày đó, Lục Thời Dư đút hai tay vào túi, trên cánh tay toàn là vết bầm.

Lục Thời Dư căn bản không dám cho Chu Tư Tư biết.

Trong nửa giờ đồng hồ mở cuộc họp kia, đã thông báo với tất cả mọi người rằng đã có .

Ngay cả Tiểu Hoàng Cẩu ở tiểu khu bên cạnh mà hắn cũng thông báo rồi.

6.

Lo lắng thai sẽ tổn thương sức khỏe, Lục Thời Dư vẫn dẫn Chu Tư Tư đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.

Chu Tư Tư dở khóc dở .

Cô giải thích đó là cái bụng giả.

Là biện pháp nghĩ ra để đòi tiền công trình.

Thật lâu sau Lục Thời Dư không câu gì.

Cuối cùng hắn còn lắp bắp một câu:

“Còn mấy nơi nữa nợ tiền công trình của ba chúng ta ?”

“Anh có thể đòi hộ cho!”

7.

Trong hôn lễ của Tiểu Cù, Cẩu Đình đã cướp bó hoa.

Nụ của hắn ta còn chưa kịp xuất hiện, bó hoa đã bị Lục Thời Dư cướp đi.

Lục Thời Dư lấy nhẫn ra, quỳ một gối xuống đất:

“Tư Tư, gả cho đi.”

Cẩu Đình: “Lục Thời Dư là cái đồ chó, còn chó hơn cả em nữa.”

Lục Thời Dư không rảnh để ý đến hắn ta.

Hốc mắt hắn đỏ bừng, tay run rẩy đeo nhẫn lên ngón áp út của Chu Tư Tư.

Chu Tư Tư bất đắc dĩ vỗ lưng hắn an ủi.

Cẩu Đình che miệng cảm khóc:

“Tình của bọn họ thật đẹp mà.”

Hắn ta đã hoàn toàn quên mất mình từng là điểm mấu chốt lớn nhất trên con đường của bọn họ.

– Hết –

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...