Tình Yêu Của Cá [...] – Chương 4

Cái người đàn ông mặt lạnh trước đó lại hắn vẫn còn thích tôi?

Tôi điên rồi mới có thể tin hắn.

Tôi thu lại nụ , nhảy xuống từ khuỷu tay hắn.

“Không nữa, cảm ơn tổng giám đốc Lục đã quan tâm sức khỏe của tôi.”

Lục Thời Dư: “Em cảm thấy đang ?”

Tôi tránh ánh mắt của hắn: “Khi nào tổng giám đốc Lục và tiểu thư Cù định kết hôn đây?”

Lục Thời Dư trả lời tôi: “Cô ấy kết hôn ở Hà Lan, còn chưa…”

“Tiểu thư Cù kết hôn rồi, cho nên muốn tìm tôi nhân viên hầu bàn ư?”

Tôi lạnh đánh giá hắn:

“Đàn ông đã đính hôn không có cả tư cách xếp hàng ở chỗ tôi đâu.”

“Mấy con chó canh cửa thị trường vật liệu xây dựng đều vẫy đuôi với tôi cả đấy.”

“Còn ấy à, bản mặt vừa thối vừa đơ, ngay cả một câu dễ nghe cũng không .”

“Đàn ông không biết thương cũng giống như bó cải trắng thối hoắc thôi.”

“Làm sao tôi có thể tiếp nhận đàn ông second-hand như !”

Biểu trên mặt Lục Thời Dư giống như người môi giới bất sản vừa mới nhậm chức không biết sao.

Có thể là ảo giác của tôi.

Thế tôi cảm thấy hắn đang rưng rưng nước mắt, dường như sắp òa khóc đến nơi.

Tôi không hài lòng muốn xoay người rời đi, Lục Thời Dư lập tức tiến lên vài bước ôm chầm lấy tôi.

“Anh không phải đàn ông second-hand.”

Tôi: ???

“Tôi này đại ca, có phải hiểu lầm trọng điểm hay không, ý của tôi là…”

Lục Thời Dư ngắt lời: “Anh và Tiểu Cù có ông nội là bè chí cốt của nhau.”

“Giữa ấy hoàn toàn trong sạch, quan hệ còn không tốt bằng Cẩu Đình nữa.”

Tôi cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của Lục Thời Dư, muốn tránh khỏi cái tủ lạnh hai cửa dễ sao.

Vai tôi đau nhức vô cùng, sống không còn luyến tiếc.

“Vậy thì thế nào, tôi không muốn trong tối của đâu.”

“Lục Thời Dư, đừng náo loạn nữa, chúng ta không có khả năng.”

Không biết câu nào đã kích thích đến Lục Thời Dư, đột nhiên khiêng tôi đi.

Tôi liều mạng đập vào lưng hắn.

Nhiệt ân cần thăm hỏi tâm can tỳ phổi thận của cùng đám cỏ dại trong nhà .

Nhưng Lục Thời Dư vẫn không xi nhê gì, mở khóa ném tôi vào chiếc McLaren của .

Tôi hơi hoảng hốt.

Hắn muốn chơi đến cùng sao!

Nhưng tôi lại không quá hoảng hốt.

Dù sao Lục Thời Dư tuân thủ kỷ luật nộp thuế rất đúng hạn, ngay cả lái xe cũng không vi phạm luật pháp.

Về mặt đạo đức có khuyết điểm hay không thì tôi không biết, hắn nhất định là một công dân chính trực.

Hắn ném điện thoại cho tôi: “Tự mình xem vòng bè của , mật mã khóa màn hình là ngày chúng ta ở bên nhau.”

Ngày ở bên nhau?

Tôi thử một lần, không đúng.

“Viết hoa chữ cái đầu hay chữ thường hết ?”

Lần đầu tiên tôi thấy sự cạn lời trong mắt Lục Thời Dư.

“Là ngày viết chữ thường rồi nhập sáu chữ số.”

Tôi ‘ồ’ một tiếng mở WeChat của hắn.

Nhưng mà, sao tôi lại cảm thấy mình đã quên mất cái gì ấy nhỉ?

8.

Bởi vì cảm thấy không cần thiết, cho tới bây giờ tôi chưa từng kiểm tra qua điện thoại di của Lục Thời Dư.

Cũng không cầu hắn công khai trong nhóm bè.

Tôi tự xưng mình là người có kiến thức rộng rãi lúc thấy nhóm bè của Lục Thời Dư vẫn có một thoáng im lặng.

[Thời tiết thật đẹp (Hình ảnh)]

Hình ảnh là một tách cà phê.

Phía dưới có người bình luận: Hôm nay trời đầy mây mà.

Hắn trả lời mọi người: Làm sao cậu biết tôi mang đồ ăn đến cho tôi ?

[Bạn tôi thật đáng (Hình ảnh)]

Đó là hình ảnh tôi đang ngủ trưa.

Phía dưới có người bình luận: Tiểu Lục may mắn thật đó.

Hắn trả lời người ta: Cảm ơn Hứa đã chúc phúc, cháu đang là nghiên cứu sinh đại học X, một bữa có thể ăn ba chén cơm đó!

Khu vực bình luận tràn đầy 666 khắp màn hình.

Tôi buồn bực vô cùng, tôi ăn ba chén cơm một bữa thì hắn có cái gì mà phải kiêu ngạo chứ?

[Đi xem phim với (Hình ảnh)]

Trên màn hình là hai tấm vé xem phim.

Phía dưới có người bình luận: …

Hắn trả lời mọi người: Bạn tôi móng tay quả thật rất đẹp, tôi phối màu cho ấy đó!

Chắc là do hắn khoe khoang quá mức nên trong khu bình luận có rất ít bình luận, phần lớn đều là like.

Bài đăng cuối cùng đăng lên một tuần trước khi chúng tôi chia tay.

Hắn chụp một bức ảnh tôi đang gấp rút hoàn thành luận án.

[Bạn ba ngày không rửa mặt cũng đẹp (Hình ảnh)]

Trong ảnh, ba ngày tôi không rửa mặt, lớp dầu trên mặt có thể phản quang luôn, mái tóc giống như lông gà .

Rốt cuộc hắn nghĩ cái gì mà cứ phải chụp tấm ảnh này đăng lên vòng bè thế không biết?

Khu bình luận xuất hiện hai người, hẳn là ba Lục và mẹ Lục.

Vui vẻ: Bảo bối ngoan à, khi nào thì con đưa này về nhà ?

Lục Thời Dư trả lời: Tranh thủ cuối năm nay ạ!

Vui vẻ vui vẻ thì tôi cũng vui vẻ: Đừng bắt nạt con nhà người ta đấy!

Lục Thời Dư trả lời: …

Lục Thời Dư tiếp tục trả lời: Không có chuyện đó !

Tôi hỏi Lục Thời Dư: “Vui vẻ là mẹ ?”

Hiển nhiên Lục Thời Dư không ngờ câu đầu tiên tôi hỏi sau khi xem xong lại là câu này.

Trạng thái xấu hổ lập tức biến mất sau một giây, khôi phục lại sự lạnh lùng trước kia.

“Đúng thế.”

“Không phải mẹ không ủng hộ chúng ta ở bên nhau sao?”

Sau ngày chia tay, mẹ Lục Thời Dư hẹn tôi gặp mặt.

Mẹ Lục và Lục Thời Dư lạnh lùng như đúc, vừa thấy mặt tôi đã đẩy tới chỗ tôi một tấm chi phiếu.

Lần đầu tiên gặp phải tiết mục phu nhân nhà giàu muốn vả mặt bé lọ lem nên tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm gì.

“Cháu là của Lục Thời Dư phải không?”

“Mười triệu này cho cháu.”

“Chỉ cần cháu…”

Lúc đó tôi tuổi trẻ khí thịnh, nào chịu loại ủy khuất này.

Tôi lạnh một tiếng: “Dì à, cháu đã chia tay với Lục Thời Dư rồi, cháu mà cầm tiền này thì sẽ phỏng tay mất.”

Nói xong liền phất tay áo bỏ đi.

Cả năm sau đó tôi hối hận đến xanh ruột.

Đó là mười triệu đấy!

Sao con người lại không cần cả tiền chỉ vì chút tôn nghiêm thôi chứ!

Chu Tư Tư, mày ngốc đến nỗi đầu bốc cả khói rồi!

Lục Thời Dư bối rối một chút, cuối cùng vẫn thẳng ra.

“Mẹ sợ xã hội, để giảm bớt tỷ lệ người khác đến chào hỏi nên bình thường bà ấy đều giả bộ lạnh lùng như .”

Sau khi chia tay, mẹ Lục thấy con trai mình sa sút tinh thần nên bà ấy mới chủ xin ra trận.

Bà ấy muốn hẹn gặp mặt con dâu tương lai, cũng chính là tôi đây, thậm chí bà ấy còn đảm bảo nhất định sẽ giải quyết êm đẹp.

“Để với em mấy câu kia, mẹ đã phải luyện tập nửa ngày ở nhà đấy.”

Nguyên văn là…

“Cháu là của Lục Thời Dư phải không?”

“Mười triệu này cho cháu.”

“Chỉ cần cháu không chia tay với con trai dì, hai căn biệt thự ở trung tâm thành phố cũng cho cháu nốt.”

“Còn có nhiều điều kiện khác chúng ta có thể bàn bạc với cháu.”

Hiện tại đương sự đã hối hận.

Vô cùng hối hận.

Bởi vì tuổi trẻ khí thịnh đã bỏ lỡ mười triệu và hai căn biệt thự lớn ở ngay trung tâm thành phố.

“Sau lần thất bại đó, mẹ ở nhà khóc lóc cả ngày.”

Lục Thời Dư mở nhật ký trò chuyện với ba hắn.

Đó là một đoạn video dài một phút.

Trong video, mẹ Lục khóc lóc vô cùng thương tâm.

“Con trai à, là do mẹ kém cỏi, kia không muốn ở bên con, đến cả mười triệu và hai căn biệt thự trong trung tâm thành phố cũng không cần hu hu hu…”

“Nếu con bé cảm thấy cái mặt thối của con quá xấu thì mẹ có thể dẫn con đi phẫu thuật thẩm mỹ mặt mà!”

“Nếu con bé chê ba mẹ chồng không dễ ở chung thì ba mẹ có thể cục đất sét luôn cũng .”

“Hu hu hu, con trai lớn như rồi mà không có ai muốn rước đi cả!”

Có thể là khiến người nghe rơi lệ, vô cùng thương tâm.

9.

Chuyện cho tới bây giờ tôi cũng chỉ có hai điểm nghi hoặc chưa giải thích .

“Vậy vì sao khi tôi đề nghị chia tay thì lại đồng ý thoải mái như ?”

Dường như Lục Thời Dư nghĩ tới chuyện cũ vô cùng thống khổ gì đó.

Đến chết cũng không chịu .

Tôi tức giận đến nỗi phải hung hăng nhéo hắn một cái, hắn mới chịu mở miệng.

“Anh còn tưởng rằng em thích đàn ở phòng thí nghiệm bên cạnh hơn.”

“Cho nên mới thành toàn cho em.”

Thành toàn cái quỷ gì, rõ ràng hắn giới thiệu với vị hôn thê của hắn rằng tôi chỉ là bè thôi mà.

Chuyện này khiến tôi vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Lục Thời Dư ngơ người hồi lâu, rốt cuộc cũng hiểu vấn đề ở chỗ nào.

Hắn ngập ngừng nửa ngày, vẫn không nặn ra nửa chữ.

Chỉ chờ gặp người rồi sẽ biết.

Lục Thời Dư dặn đi dặn lại.

Lát nữa không bắt tay Tiểu Cù, không nên đi vệ sinh cùng ấy.

Không ở chung một mình với ấy, cũng không nên để lại phương thức liên lạc cho ấy.

Tôi chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường, sao lời này lại giống như hắn đang dặn dò nhân cách xa chính thất một chút chứ?

Đến nơi, tôi thấy Tiểu Cù đang rất thân mật ngồi cạnh một nữ sinh vô cùng thanh tú.

Hai người chia nhau một cốc trà sữa.

Thấy tôi tới, ánh mắt Tiểu Cù sáng ngời, vội vàng phất tay: “A, dâu nhỏ tới rồi.”

“Mau mau mau ngồi ở đây! Ai da, bảo bối, em véo chị gì.”

“Chị bớt bớt lại cho em một chút!”

“Được rồi.”

Tôi lờ mờ hiểu ra điều gì đó.

Tôi hỏi Lục Thời Dư: “Hai người?”

Lục Thời Dư chắc như đinh đóng cột: “Bạn thân, cực thân!”

Được, tôi hiểu rồi.

Lúc trước chắc Lục Thời Dư cũng từng hẹn hò với mấy xinh đẹp chứ gì, vừa mới ở bên nhau chưa hai ngày thì đối phương đã chủ chia tay với hắn.

Sau đó hắn quay đầu liền thấy đám cũ nắm tay Tiểu Cù đi dạo phố.

Thấy cũ đều trở thành thân với Tiểu Cù nên lần này Lục Thời Dư cẩn thận hơn nhiều.

Hắn đăng bài lên vòng chỉ chặn tôi và Tiểu Cù… một là thẹn thùng, hai là sợ hãi.

Lần gặp mặt ở văn phòng, hắn căn bản không dám giới thiệu.

Sợ vịt sắp nấu chín đột nhiên bay mất.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...