Tình Yêu Của Cá [...] – Chương 3

Tôi sửng sốt một chút, vội vàng lắc đầu.

Vậy mà tôi còn nghĩ Lục Thời Dư như , đúng là đáng chết mà!

Hu hu hu, là tôi lầm Lục Thời Dư, thật ra hắn cũng rất tốt đấy chứ.

Nửa giờ sau, tôi nhận tin nhắn của ba tôi.

[Con à, tiền đã vào tài khoản, rút lui!]

[Ba chờ con ở ngã rẽ bên phải.]

Tôi kéo góc áo Lục Thời Dư, đưa tin nhắn cho hắn xem.

Lúc này Lục Thời Dư mới ký tên vào bản hợp đồng.

Giám đốc Trương yên lòng Lục Thời Dư, sau đó mới quay sang tôi.

Khuôn mặt mập mạp nhăn nhó.

Giám đốc Trương lời sâu xa:

“Tổng giám đốc Lục à, lão Trương tôi mới chỉ kéo dài khoản thanh toán một lát thôi.”

“Nhưng người tuổi trẻ tài cao như cậu đừng đi sai đường chứ.”

Lục Thời Dư khó hiểu.

Giám đốc Trương hất cằm.

Lúc này tôi mới phát hiện tôi và Lục Thời Dư ngồi trên một chiếc sô pha đơn.

Dường như hắn đã ôm cả người tôi vào trong ngực, hành cực kỳ thân mật.

Giám đốc Trương: “Cô bé mới học cấp ba mà thôi, cháu cậu cũng ấy chứ.”

“Cậu tuổi trẻ tài cao, cần gì phải thế với con nhà người ta.”

Thiếu điều ông ta thẳng rằng Lục Thời Dư vọng tưởng trâu già gặm cỏ non.

Đáng tiếc Lục Thời Dư không phải loại người cầm thú như , tôi cũng không nhỏ tuổi như thế.

Không , phải nhịn, không , phụt ha ha ha ha.

Sắc mặt Lục Thời Dư vô cùng khó coi như thể ăn phải ruồi bọ .

Hắn gằn từng chữ: “Cảm ơn giám đốc Trương đã dạy bảo, tôi tự có chừng mực.”

Ra khỏi nhà máy, Lục Thời Dư đột nhiên dừng bước.

Hắn nhíu mày: “Đứa nhỏ đâu?”

Tôi có hơi sửng sốt, đứa nhỏ nào cơ.

Nhưng rất nhanh tôi đã phản ứng lại hóa ra hắn đang đến cái bụng giả ngày hôm qua, tôi đang định giải thích.

Sắc mặt Lục Thời Dư chợt âm trầm.

Giọng của hắn lạnh như băng: “Vì không muốn ở bên nên em đã bỏ đứa nhỏ rồi?”

Tôi hóa thành kẻ ngốc luôn.

Rốt cuộc mạch não của người này là cái thứ gì !

Một trận gió lạnh thổi qua, lời ra khỏi miệng biến thành tiếng hắt xì:

“Hắt xì.”

Gương mặt Lục Thời Dư không chút thay đổi cởi áo khoác bọc tôi thành một quả bóng.

“Vừa mới phẫu thuật xong, không nghỉ ngơi cho tốt mà còn mặc ít như ra ngoài.”

“Mặt đất lạnh như mà em còn quỳ lâu như thế.”

Hắn ôm ngang người tôi: “Anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra một chút! Lỡ như có di chứng để lại thì sao bây giờ.”

Tôi vốn định trên người tôi còn dán mấy miếng giữ nhiệt cực kỳ ấm áp, vẫn còn khỏe lắm.

Cũng muốn chuyện cái bụng giả ngày hôm qua.

Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào.

Lời ra khỏi miệng lại biến thành: “Lục Thời Dư, có phải còn thích tôi đúng không?”

Thân thể Lục Thời Dư cứng đờ, mím môi không chịu gì.

Nhưng đôi tai của hắn đã bộc lộ nội tâm bên trong – nó đã đỏ bừng.

Tôi nhéo nhéo vành tai hắn, trêu chọc:

“Sao tổng giám đốc Lục lại dễ xấu hổ như .”

Lục Thời Dư thở dài, giống như thỏa hiệp.

Cam chịu : “Đúng thế, thích em đó.”

“Anh đã nguyện không hiểu mọi chuyện, ám chỉ muốn ba đứa nhỏ.”

“Biết rõ em không còn thích cũng giả vờ như không biết.”

Trong lời của hắn mang theo vài phần tự giễu.

“Nhưng sao bây giờ, Chu Tư Tư, vẫn rất thích em.”

“Mỗi một ngày đều rất thích em.”

Tôi rất ngạc nhiên khi nghe hắn những lời này.

Lúc còn đương, ngày nào Lục Thời Dư cũng giữ nguyên cái mặt lạnh kia, giống như người khác nợ hắn rất nhiều tiền .

Tôi luôn nghĩ rằng hắn không thích tôi.

Dù sao cũng là tôi theo đuổi hắn nên cả hai mới đến với nhau.

Theo đuổi suốt một tháng, cực khổ vô cùng, đời này tôi chưa bao giờ theo đuổi ai vất vả như !

Mà lúc Lục Thời Dư đồng ý ở bên tôi, vẻ mặt của hắn không có chút gợn sóng nào.

… Thậm chí ngay cả mí mắt hắn cũng không thèm nhấc lên!

Lúc đó trường học bị phong tỏa, căn bản không thể ra ngoài .

Vì thế tôi gọi video cho hắn.

Qua cuộc gọi video đó, tôi ăn cả ngã về không hỏi hắn:

“Lục Thời Dư, có muốn ở bên cạnh em không, nếu cự tuyệt thì về sau em sẽ không dây dưa với nữa.”

Hắn chỉ thản nhiên một câu: “Có thể.”

Tôi còn không kịp mừng rỡ thì đã bị một câu không mặn không nhạt của hắn cho uất nghẹn.

“Bạn à, đang họp, nửa giờ sau sẽ gọi lại.”

6.

Tôi và Lục Thời Dư ở bên nhau cũng phải cảm ơn thầy hướng dẫn của tôi.

Lúc còn là nghiên cứu sinh năm nhất, thầy hướng dẫn có một công ty cần chỉ đạo kỹ thuật.

Thầy hỏi ý kiến chúng tôi: “Ai trong số các em có thời gian đi một chuyến không?”

Mấy chị khóa trên nhanh chóng từ chối, chỉ còn tôi không rõ huống bị túm cổ ngay tại chỗ.

“Nhưng em vẫn chưa xong thí nghiệm…”

“Không sao, để thí nghiệm sau cũng .”

“Đàn đúng đấy, dạo gần đây trông em căng thẳng quá, nên thả lỏng một chút đi.”

“Chỉ có một tháng thôi mà, nội dung công việc vô cùng thoải mái, coi như nghỉ phép .”

Đàn đàn chị không gạt tôi, nội dung công việc quả thật rất nhẹ nhàng.

Nhưng bọn họ không với tôi rằng ông chủ của công ty này xấu tính như chó !

Cứ thích ra vẻ rồi rắc rối.

Thường thức cơ bản còn không có mà dám quơ tay múa chân thêm phiền.

Còn theo thói quen hạ thấp, nhục nhã người khác.

Nếu không phải công ty bọn họ có hạng mục cùng hợp tác với trường học thì chắc trường sẽ không phái người tới đâu.

Trong phòng thí nghiệm của chúng tôi, ngoại trừ tôi ra thì mọi người đều biết đức hạnh của ông chủ nên không một ai nguyện ý đến.

Chỉ có tôi mới tới, không biết nội mới bị một hố đau như thế.

Cuộc trò chuyện trong phòng thí nghiệm đã thay đổi.

[Đếm ngược XX ngày Tư Tư thoát khỏi hố lửa.]

Xuất phát từ áy náy, đàn đàn chị thường gọi trà sữa hay cơm hộp cho tôi.

Ngay cả thầy hướng dẫn cũng tự bỏ tiền túi tặng ổ cứng di cho tôi.

Hôm nay, ông chủ chó má kia lại đến chỗ tôi này nọ:

“Nghiên cứu sinh có ích lợi gì cơ chứ, không phải vẫn đến đây công cho tôi sao.”

“Một tháng trợ cấp còn không bằng một bữa cơm thường ngày của tôi nữa…”

Nhịn hai tuần, tôi thật sự không nhịn nữa.

Trực tiếp trình diễn cảnh thím Trang ném bát, thân thiết ân cần thăm hỏi thân thích trong phạm vi mười cây số của ông chủ chó má kia.

Chắc là ông chủ chưa từng thấy nghiên cứu sinh nào nổi điên như thế, hắn ta kinh sợ tới mức phải bò lên giá sách.

… Không biết sao giá cách cao như mà hắn ta cũng bò lên .

Cho dù cơn thịnh nộ của tôi đã kết thúc thì hắn ta cũng ôm chặt lấy giá sách, sống chết không chịu xuống.

“Anh Lục, Lục, mau tới cứu em với!”

“Anh Lục…”

Cửa phòng việc bị đẩy ra, âm thanh lãnh đạm đến cực điểm truyền đến.

“Cậu tự lại mình đi, bị một nhỏ dọa thành thế này…”

Tôi quay đầu người.

Nhất thời kinh ngạc trước nhan sắc của đối phương.

Chứ đừng chi đến hình thể cao lớn của hắn cũng cho người ta không rời mắt .

Lục Thời Dư nuốt lời vừa định : “Còn dám trêu chọc nhỏ, Cẩu Đình cậu còn là người hay không!”

Cẩu Đình ngồi xổm trên giá sách run lẩy bẩy, sắp khóc đến nơi rồi:

“Anh Lục à, rốt cuộc theo phe nào đấy!”

Hôm đó, sau khi Lục Thời Dư bảo Cẩu Đình ra ngoài, chúng tôi trò chuyện khoảng mười phút.

Sau lần đó, mỗi lần Cẩu Đình thấy tôi liền ỉu xìu, chỉ hận không thể đi vòng qua cách tôi xa một chút.

Tôi nghi ngờ là do cơn thịnh nộ của tôi hôm trước đã tạo thành bóng ma tâm lý trong lòng hắn ta.

Nhưng sau đó mới biết, chính Lục mà hắn ta sùng bái đã áp lực cho hắn ta.

Xuất phát từ lòng cảm ơn, cũng xuất phát từ sự mê trai đẹp Lục Thời Dư không lối thoát.

Sau khi đến công ty của Cẩu Đình gặp lại Lục Thời Dư, tôi mặt dày xin WeChat của hắn.

Lập tức mở ra một tháng theo đuổi.

Thời gian chúng tôi ở bên nhau cũng không quá lâu.

Mỗi ngày hắn đều giữ cái bản mặt thối kia, cá hố đông lạnh ba tháng trong tủ đông cũng không thối bằng mặt của hắn.

Ban đầu, tôi có ý với người ta nên cũng không cảm thấy có cái gì khác biệt.

Nhưng sau khi cảm bỏ ra lại không nhận phản hồi, sự nhiệt của tôi cũng chậm rãi biến thành nguội lạnh.

Nhưng dường như hắn không phát hiện ra sự lãnh đạm của tôi, vẫn theo ý mình.

Cho đến khi tôi đến văn phòng của hắn rồi bị thư ký chặn lại.

“Tổng giám đốc Lục đang ở bên trong tiếp khách sao?”

Thư ký muốn lại thôi, cuối cùng vẫn ăn ngay thật.

“Vị hôn thê của tổng giám đốc Lục đang ở bên trong.”

Tôi chỉ nhớ lúc đó mình vô cùng bình tĩnh, kiên quyết chờ ở bên ngoài gần một giờ đồng hồ.

Chờ đến khi cửa phòng việc mở ra, chờ Lục Thời Dư tiễn một người phụ nữ có thân hình uyển chuyển mềm mại bước ra cửa.

Ánh mắt của người phụ nữ về phía tôi mang theo vài phần hứng thú.

“Tổng giám đốc Lục không định giới thiệu một chút sao?”

Lục Thời Dư trầm mặc một chút.

“Bạn của tôi, Chu Tư Tư.”

7.

Tôi quên mất mình rời khỏi công ty như thế nào, trở lại phòng ngủ ra sao.

Chỉ nhớ rõ đêm đó tôi đột nhiên sốt cao, đến đêm cùng phòng phải đưa tôi đi bệnh viện.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Lục Thời Dư nằm úp sấp bên giường bệnh.

Quầng thâm mắt của hắn xuất hiện màu xanh nhạt, thoạt cực kỳ mệt mỏi.

Lục Thời Dư ngủ mơ màng, theo thói quen thử thăm dò trán tôi bàn tay lại không chạm đến bất kỳ thứ gì.

Hắn lập tức bừng tỉnh, ngồi thẳng dậy.

Nhìn thấy tôi vẫn còn ở đây, lúc này mới thoáng yên tâm.

Tôi liếm đôi môi khô nứt, âm thanh rất nhẹ.

“Anh có gì muốn với tôi không?”

“Có.” Lục Thời Dư : “Y tá muốn đo nhiệt độ cơ thể em một lần nữa.”

Tôi xua tay: “Chia tay đi, Lục Thời Dư.”

Lục Thời Dư không gì.

Phòng bệnh rơi vào yên lặng, hắn mở miệng hỏi: “Em nghiêm túc sao?”

Tôi: “Tôi rất nghiêm túc.”

Muốn tôi ở cùng một người đàn ông đã đính hôn?

Tôi không .

Tôi không muốn trở thành người không có danh dự như thế.

Lục Thời Dư trầm mặc một lát, sau đó : “Được, chia tay.”

Mà hiện tại.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...