1.
Tôi đỡ cái bụng giả năm tháng đến hỏi nhân viên lễ tân: “Xin hỏi tổng giám đốc Vương có ở đây không?”
Chị lễ tân mở to hai mắt như cái chuông đồng.
Đôi mắt ta lóe ra ánh sáng kỳ quái vẫn rất chuyên nghiệp hỏi lại:
“Chào , xin hỏi có quan hệ gì với tổng giám đốc Vương ?”
Lớp trang điểm trên mặt dày đến mức mẹ tôi không nhận ra tôi là ai, hơn nữa tôi còn đeo khẩu trang nên khi diễn cũng không hề áp lực.
Biểu của tôi cứ như thể muốn lại thôi.
Tôi thở dài sau đó lắc đầu:
“Tôi là… của tổng giám đốc Vương, ấy đang bận sao?”
Ánh mắt chị ở quầy lễ tân càng sáng hơn: “Hiện tổng giám đốc Vương đang tiếp khách, …”
“Vậy tôi chờ ở cửa phòng việc.”
Tôi còn giả bộ sờ cái bụng nhỏ: “Chờ ấy ra là có thể thấy tôi và đứa nhỏ rồi.”
Chị tiếp tân: “!!!!”
Nghe đến đây, ba tôi đang uống nước cũng phải sặc, hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại.
Ông thì thào lẩm bẩm:
“Đúng là không uổng tiền ăn học.”
“Bây giờ trường học tốt thật, cái gì cũng dạy .”
Tôi xoa xoa lỗ tai, dùng tóc che lại tai nghe.
Thời gian quay trở lại năm phút trước…
Ba đưa tôi đi đòi tiền công trình, giọng ông có hơi nặng nề:
“Cái tên họ Vương khốn kiếp kia, có mỗi cái công trình mà trì hoãn đến giờ không chịu trả.”
“Lão cái gì mà nửa năm nay kinh tế eo hẹp, kết quả hôm qua ba thấy cháu trai lão tậu ngay một chiếc xe mới.”
Ông hung hăng nghiền nát tàn thuốc: “Con đọc nhiều sách như , việc này ba giao cho con!”
Là nghiên cứu sinh duy nhất trong nhà, tôi cảm thấy gánh nặng đè trên vai mà đường thì xa tít tắp.
Sau khi thành công thi lên thạc sĩ, ba tôi tổ chức tiệc lớn suốt ba ngày, thế nên bây giờ tôi phải xử lý việc này thỏa đáng cho ông.
Thể nào trong công ty của tổng giám đốc Vương cũng có nhân viên thích hóng hớt buôn chuyện, chắc bây giờ bọn họ đang tò mò muốn chết.
Vì , suốt hai mươi phút chờ đợi ở cửa văn phòng, gần như tất cả nhân viên trong công ty đều đi ngang qua chỗ tôi vì nhiều lý do khác nhau.
Dì lao công lau dọn mỗi một khối gạch men sứ suốt hai mươi phút.
Tư thế kia chỉ hận không thể tróc nát gạch tường .
Mà tôi bị coi là con gấu trúc, đeo khẩu trang ngồi trong một góc run lẩy bẩy.
Không phải chứ, một đám Dương Khang các người có thể cách xa Dư m Nhi tôi một chút hay không?
(*) Dương Khang – Dư m Nhi: hai nhân vật trong tiểu thuyết Thần điêu đại hiệp.
Tiếng bàn phím trong phòng vang lên, có thể tưởng tượng lúc này tất cả mọi người đang trao đổi tin tức vừa mới nghe ngóng .
Tôi nghe thấy tiếng điện thoại di của dì lao công phát ra âm thanh siêu lớn.
“Cái gì, Quyên Tử… Cô tiểu tam của ông chủ vác cái bụng to tìm tới tận cửa cơ á?”
Văn phòng giống như ấn nút tạm dừng, trong nháy mắt đã yên tĩnh hẳn đi, dì lao công luống cuống tay chân suýt chút nữa đã rơi điện thoại di vào trong thùng nước lau nhà.
Đúng lúc này, cửa phòng việc của tổng giám đốc Vương mở ra.
“A, , hợp tác vui vẻ nhé tổng giám đốc Lục.”
Tổng giám đốc Vương bụng phệ khom lưng cúi đầu trước một người đàn ông siêu cấp đẹp trai +185 lần.
“Tổng giám đốc Vương không cần tiễn nữa.”
Người đàn ông kia lễ phép gật đầu.
Quay người lại đã thấy mặt hắn.
Này!
Đây không phải là trai cũ của tôi – Lục Thời Dư, đã chia tay hơn một năm trước rồi sao!
Lâu rồi không gặp, cái mặt chó kia vẫn thối như .
Phí hoài cho cái gương mặt đẹp trai kia!
Lục Thời Dư thản nhiên liếc tôi một cái, sau đó thờ ơ dời tầm mắt.
Tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nói rồi mà, khả năng trang điểm của tôi điêu luyện sắc sảo như , sao hắn có thể nhận ra tôi chứ!
Tổng giám đốc Vương tiễn Lục Thời Dư xong liền trở lại văn phòng, bấy giờ mới thấy tôi mang thai đứng chặn trước cửa.
Còn chưa đợi tôi mở miệng chuyện, tổng giám đốc Vương đã sợ tới mức lùi về phía sau một bước.
Lão hoảng hốt kéo tôi vào trong.
“Cô … Tôi đã bảo mang thai rồi thì đừng tới công ty tìm tôi nữa rồi hay sao?”
Khá lắm, mà lão có nhân bên ngoài thật.
Tôi lắc mình một cái, linh hoạt tránh khỏi tay tổng giám đốc Vương.
Cộp cộp cộp lui về phía sau vài bước, suýt tí nữa thì cái bụng giả đã rớt ra.
Tôi không cần vòng vo nữa, hỏi thẳng lão.
“Tổng giám đốc Vương à, ông nên thanh toán tiền công trình tháng sáu của chúng tôi đi.”
Tổng giám đốc Vương: “Công… tiền công trình?”
Tổng giám đốc Vương lau mồ hôi trên trán.
“Cô đến tiền công trình sao…”
“À ờ, cuối năm nay tôi hơi kẹt tiền…”
Lão Vương này lại muốn chơi trò bàn lùi đây!
Tôi lùi lại một bước, cất cao giọng: “Cái gì? Người phụ nữ kia cũng mang thai?”
2.
Tổng giám đốc Vương: “!!!”
Tổng giám đốc Vương: “Cô nhỏ giọng một chút! Tôi sẽ tìm kế toán xử lý luôn cho .”
Tôi gật đầu đồng ý, sau đó mới hỏi lão xem khi nào sẽ nhận tiền.
Lão lên giọng.
“Cô cũng biết công ty có quy định, quy chế của công ty, phải đi theo quy trình đầy đủ, năm trước, năm trước tôi cố gắng lắm…”
À hiểu, lại chơi bài quy trình, quy chế công ty chứ gì.
m lượng lại tăng lên: “Cái gì, ông muốn ly hôn với vợ mà còn muốn chuyển hết tài sản đi hả?”
Lão Vương này phải dựa vào vợ để lập nghiệp, sau khi phát tài thì mới bậy, khất nợ tiền công trình cũng không phải lần một lần hai.
Ba tôi trước tiên phải lấy tiền đã, sau này sẽ không tiếp với lão nữa.
Tổng giám đốc Vương hoảng hốt, quanh bốn phía.
Người nhà mẹ đẻ của vợ cũng việc ở công ty.
Tổng giám đốc Vương phẩy tay liên tục như cái cần gạt nước: “Phi phi phi, đừng lung tung nữa.”
Tôi vuốt tóc một cái: “Khi nào tôi mới đến lấy tiền ?”
Tổng giám đốc Vương: “Thứ sáu, thứ sáu tuần sau là lấy !”
Tuần sau? Vẫn mông lung lắm.
Tôi hắng giọng một cái, lại muốn gào lớn thêm lần nữa.
Tổng giám đốc Vương cắn răng: “Tôi bảo lão Chu chuyển chưa, là tiền cá nhân của tôi! Cô đừng bậy bạ gì nữa!”
Tôi nhắc nhở: “Ông nhớ kỹ đấy nhé!”
Từ tai nghe truyền đến giọng của ba tôi.
“Con à, không lề mề nữa, mau rút lui!”
Nghe câu này, tôi nhanh chân bỏ chạy.
Vô nghĩa, còn không mau chạy thì chắc chắn lão sẽ không để tôi sống sót rời khỏi đây.
Vừa ra khỏi cửa, tôi đã đụng phải một lồng ngực cứng rắn.
Tôi ngẩng đầu lên trong khi tay còn đang xoa mũi.
…Là Lục Thời Dư.
Dường như hắn không có chút do dự, trực tiếp tháo khẩu trang của tôi xuống.
Mẹ nó chứ!!!
Tôi cực khổ trang điểm đậm như thế, người quen biết tôi có cũng không thể nào nhận ra chứ!
Lục Thời Dư đen mặt.
“Anh biết ngay là em mà, Chu Tư Tư!”
Ánh mắt người này sao lại tốt như , tôi và mẹ cùng đi thang máy mà bà còn không nhận ra tôi cơ mà.
Tôi che nửa mặt dưới, đoạt lấy khẩu trang định đeo lại.
Thừa dịp hắn không ý lùi về phía sau mấy bước, muốn lẻn đi.
Nhưng Lục Thời Dư không cho tôi cơ hội này.
Hắn lập tức đỡ lấy eo tôi… hắn không tóm tôi mà còn bị cái bụng giả chặn lại.
Tôi: “Bụng bụng bụng bụng!”
Lần tới không thể buộc chặt cái bụng giả như này nữa, silicon sắp chọc thủng rốn tôi rồi.
Lục Thời Dư cứng đờ, tầm mắt hắn chậm rãi rơi vào bụng tôi.
Hắn đen mặt trầm giọng hỏi: “Mấy tháng rồi?”
Không đợi tôi trả lời.
Hắn: “Em không cần phải nữa, bụng lớn như chắc là đã năm, sáu tháng rồi chứ gì.”
A ha, tổng giám đốc Lục cũng có mắt đấy.
“Ba đứa nhỏ đâu?”
Nói đến chủ đề ba đứa bé thì tôi đã không còn buồn ngủ nữa.
Vỏ ngoài là bụng giả silicon mua trên mạng, bên trong là bông Tân Cương chất lượng nhất.
Tôi phải hi sinh hai cái gối đầu trong nhà mới tạo cái bụng này đấy.
“Anh ấy ở Tân…”
Chữ “Cương” còn chưa ra khỏi miệng, tôi đã bị Lục Thời Dư cắt ngang lần nữa.
“Em không cần là đã hiểu rồi.”
“Chúng ta chia tay một năm, đứa nhỏ này đã năm, sáu tháng, chắc chắn là con của rồi.”
Tôi: ???
Lục Thời Dư, có muốn nghe xem đang gì không?
Cả năm nay chúng ta chưa gặp nhau.
Chắc giáo viên sinh học của không dám đậy nắp quan tài lại mất!
“Chu Tư Tư, là ba của đứa bé đúng không?”
Tôi ha ha hai tiếng, qua loa : “Anh muốn nghĩ như thì tôi cũng không có biện pháp nào khác.”
Lục Thời Dư lấy lại tinh thần.
Hắn chỉnh lại cổ áo, ho nhẹ một tiếng:
“Nếu em đã cố ý tới tìm thì sẽ cho em cơ hội.”
“Thế nếu có quá dễ dàng thì người ta sẽ không biết quý trọng.”
“Thừa dịp Cục dân chính vẫn đang việc, chúng ta đi đăng ký kết hôn đi.”
Tôi: ???
Lúc đương, hắn giống hệt như con cá hố đông lạnh thối hoắc.
Sao bây giờ lại đương đến mất cả não như thế?
Không đúng.
Sẽ không phải là…
Hắn đột nhiên có chuyển biến, là vì hắn cần gấp một đứa nhỏ để bịt miệng người trong nhà sao?
3.
Tôi nghi ngờ đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần.
Hoàn toàn tin tưởng rằng tôi đã trở thành bến tàu Loan Tử.
Loại tủ lạnh hai cửa như Lục Thời Dư, nếu chỉ mở cửa tủ thôi thì quá dễ dàng rồi.
Vì thế tôi thử hỏi: “Nhà thiếu trẻ con lắm sao?”
Bạn thấy sao?