Ngay khi Kiều Diệp Ngọc và Kiều Phương Hạ thấy nhau, một tia ngạc nhiên lóe lên trong mắt họ: “Chị, sao chị lại ở đây?”
Bàn tay Lệ Đình Tuấn hơi buông lỏng một chút, Kiều Phương Hạ liền lạnh lùng rút tay về, hờ hững đáp: “Về nhà họ Kiều mà hỏi.”
Nói xong liền vỗ nhẹ lên vai Kiều Diệp Ngọc rồi quay người rời khỏi đó.
Ngay khi rời khỏi đại sảnh Tây Sơn, bước đi của Kiều Phương Hạ càng ngày càng nhanh, như thể có ai đó đang đuổi theo sau .
Khi Lệ Đình Tuấn đứng dậy, bên cửa đã trống rỗng từ lâu, không còn thấy bóng dáng Kiều Phương Hạ đâu nữa.
Kiều Diệp Ngọc liếc , vươn tay nắm lấy cánh tay của , nhẹ giọng : “Ông cụ và Đình Trung còn đang chờ chúng ta ở nhà, Đình Trung muốn…”
Mới một nửa, Lệ Đình Tuấn đã rút tay về, lạnh lùng cắt ngang lười ta: “Hôm nay muộn rồi, về trước đi.”
Anh xong, cũng không để Kiều Diệp Ngọc có bất cứ cơ hội nào để phản đối, với trợ lý ở bên cạnh: “Đưa ấy về nhà họ Kiều đi.”
Bàn tay Kiều Diệp Ngọc cứng đờ trong không trung, mắt hướng theo bóng lưng Lệ Đình Tuấn đang bước vào trong thang máy.
“Cô hai, xin mời.” Người trợ lý ở bên cạnh lịch sự cúi người, với Kiều Diệp Ngọc.
Mặc dù Kiều Diệp Ngọc không can tâm, chỉ đành cụp mắt, nhỏ giọng đáp: “Đi thôi.”
Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của ta.
Khi ta thu hồi lại ánh mắt và xoay người rời đi, người trợ lý liền thấy sự đơn trên gương mặt của ta, trong lòng ta liền cảm thấy có chút khó chịu, cách khác, ta cảm thấy thương xót Kiều Diệp Ngọc.
Không hiểu tại sao cậu hai nhà họ Lệ lại có thể nhẫn tâm bỏ mặc một đáng thương như .
Hơn nữa, trước sự chứng kiến của biết bao những người có tiền có thế như thế này, Kiều Diệp Ngọc lại là diễn viên đang nhận rất nhiều sự quan tâm của công chung, dù sao cũng phải giữ thể diện cho chứ.
Có lẽ chỉ có một người có tính cách dịu dàng, ôn hòa như Kiều Diệp Ngọc mới chịu tính khí lạnh lùng của cậu hai nhà họ Lệ mà thôi.
Kiều Phương Hạ đứng dựa vào bức tường ở một con hẻm, cảm thấy đầu óc choáng váng.
Ly rượu vang vừa rôi uống hơi trào ra, hơn nữa còn khiến cảm thấy một loại cảm giác không giống như đang say rượu.
Cô cố gắng để giữ đầu óc tỉnh táo, rồi ngẫm nghĩ lại buổi tiệc vừa rồi, có lẽ là Vương nghe theo lời nhà họ Kiều, bỏ thứ gì đó vào trong cốc của , hoặc cũng có thể kẻ đó là Tiêu Hoàng Khải.
Cô đi dọc theo đường lớn, không thấy bất cứ chiếc taxi nào, đôi giày của bỗng vấp phải miệng cống thoát nước, cơ thể liền loạng choạng, cuống quít dựa vào chiếc cây bên đường mới không bị ngã.
Kiều Phương Hạ cúi đầu, dùng sức rút chân ra, giày cao gót vẫn không nhúc nhích, cho dù mọi cách, chiếc giày vẫn bị kẹt ở đó.
Cô thầm chửi rủa, chật vật ngồi xổm xuống tháo giày ra.
Ngay lúc nghiêng người, có một tiếng “cạch” vang lên, một chiếc xe dừng lại bên cạnh .
Động tác của Kiều Phương Hạ chợt đông cứng lại, quay đầu chiếc Bentley bên cạnh.
Người ngồi ở hàng ghế sau Kiều Phương Hạ qua cửa sổ, nghiến răng nghiến lợi : “Cô Kiều, thật trùng hợp quá, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Kiều Phương Hạ không ngờ Tiêu Hoàng Khải đuổi theo nhanh như , không một lời nào, sắc mặt vô cảm về phía ta, rồi rút đôi giày cao gót ra, ném về phía trước, đứng dậy bước chân trần trên phố.
Nhưng chưa đi vào bước, phía trước đột nhiên có vài người xông ra, ngăn cản đường đi của .
“Tính cách Kiều thật phóng khoáng, không biết trên giường có như không nhỉ?” Tiêu Hoàng Khải không biết xấu hổ, chầm chầm lái xe theo phía sau, thấp giọng .
Kiều Phương Hạ liếc đám những người đó, quay người lại, dửng dưng Tiêu Hoàng Khải: “Phóng khoáng hay không, cứ đưa cho tôi một trăm năm mươi tỷ là sẽ biết ngay thôi.”
Phía sau chục mét, chiếc Maybach đi sau hai người lặng lẽ đạp phanh.
Lệ Đình Tuấn về phía Kiều Phương Hạ, dưới bóng đêm, dáng vẻ vừa kiều vừa đơn thuần của nổi bật cả một góc phố.
Những lời vừa rồi thuận theo hướng gió rơi vào tai , khiến sắc mặt của bỗng chốc liền trở nên ảm đạm..
Bạn thấy sao?