13
First blood.
Thua ngay hiệp đầu.
Thú thật… hơi thất vọng.
Trang cá nhân của tôi không lộ mặt, may quá, chắc ấy không biết là tôi.
Có lẽ… gu của ấy không phải kiểu con như tôi?
“Chưa ngủ à?” – Anh nhướng mày hỏi.
“Đói bụng, em đi mua cái bánh bao.”
Tôi xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu, lúc quay lại vừa bước vào thang máy đã cảm thấy có người cứ mình chằm chằm.
“Lầu 11? Cậu ở cùng tầng với Đoạn Lâm Chi à?”
Giọng này… sao nghe quen thế?
Tôi kỹ lại – hóa ra là Hứa Đình, cùng lớp đại học.
Ngày đó cả tôi và ta đều thầm thích Đoạn Lâm Chi, một đàn cùng trường.
Hứa Đình từng tỏ bị từ chối, mà vẫn bám riết không buông.
“Ừ.” – Tôi gật đầu.
Cô ta bật đầy khinh miệt:
“Tính toán kỹ ghê ha.”
Tôi theo bản năng lùi về sau hai bước.
Dù bao nhiêu năm trôi qua, ta vẫn đáng ghét như xưa.
Hồi đó không bầu vào ban cán sự, thế là bịa chuyện tôi hối lộ giảng viên để lấy chức.
Cô ta lại tiến sát, ánh mắt đầy mỉa mai:
“Đừng là cậu cố tạo cơ hội gặp mặt, hay cố gắng qua mượn đồ gì đó nha?
Thủ đoạn rẻ tiền quá…
Phim truyền hình bây giờ còn chẳng diễn nữa. Người theo đuổi ấy nhiều như thế, đến lượt cậu chắc?”
“Cậu hiểu nhầm rồi.” – Tôi nghiêm túc đáp. “Tôi và Đoạn Lâm Chi… ở chung nhà.”
Cô ta sững người như bị điện giật, rồi vội vàng bám theo tôi ra khỏi thang máy:
“Hai người đang hẹn hò à?!”
“Cậu có ý kiến à?” – Tôi lạnh giọng phản bác.
Chưa kịp dứt lời, cửa nhà tôi đột ngột mở ra.
Đoạn Lâm Chi bước ra với túi rác trong tay.
14
Tim tôi lặng đi một nhịp.
Không phải… nãy giờ ấy đều nghe thấy hết rồi chứ?
Vừa nãy giận quá lỡ lời, giờ bị bắt tại trận.
Tôi đứng chết trân tại chỗ. Đoạn Lâm Chi tiến lại gần, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay tôi.
“Tay lạnh thế này, còn không mau vào nhà?”
Tôi run bắn lên, như bị giật điện.
Anh móc ngón út của tôi, kéo tôi đi, ánh mắt đầy dịu dàng, giọng trách nhẹ:
“Có thời gian nghe người ta linh tinh, thì bát canh tôi nấu cho em đã nguội hết rồi.”
Ngay khoảnh khắc cánh cửa khép lại, qua khe cửa tôi còn kịp thấy gương mặt Hứa Đình tái mét, như phủ đầy rêu xanh.
“Thỏa mãn chưa?” – Khóe môi Đoạn Lâm Chi nhếch lên.
“Xin lỗi sếp… em lỡ lời.”
Giữa chân mày hơi cau lại, mang theo chút ngang ngược:
“Ý em là tôi… không đủ tầm à?”
Gì nữa đây trời?
“Không có không có…” – Tôi hơi chột dạ. “Mai em sẽ với ấy là mình không hẹn hò.”
“Lý do?” – Anh lười biếng hỏi.
“Anh… đá em.”
Bên kia vang lên tiếng khẽ:
“Tôi là kiểu người thay lòng đổi dạ sao?”
Tôi khựng lại:
“Vậy… em đá .”
“Xin lỗi nhé, tôi sĩ diện cao lắm.”
“……”
Anh bật , đôi mắt cong lên, bên môi thoáng hiện một nụ mỏng:
“Cứ từ từ nghĩ, dù sao cũng chưa gặp ai khác đâu.”
Sáng hôm sau, tôi và Đoạn Lâm Chi cùng ra khỏi nhà đi .
“Đợi ở cửa đơn nguyên, đi lấy xe.”
Tôi đứng chờ, thấy mới đi vài bước thì bất ngờ quay đầu lại, chạy nhanh về phía tôi, ánh mắt đầy lo lắng:
“Sao đi chậm thế? Chân còn đau à?”
“Tôi cõng em nhé?”
Gì thế này?
Tôi quay đầu lại thì thấy Hứa Đình đang bước vào, ló đầu về phía này.
Tôi lập tức “diễn sâu”, bóp giọng lại: “Đau quá…”
Thật ra nghỉ ngơi mấy hôm, chân tôi cũng gần như khỏi hẳn rồi.
Đoạn Lâm Chi cúi người xuống, giọng mang theo chút ra lệnh:
“Giữa chúng ta còn khách sáo gì. Lên đi.”
15
Tôi chần chừ hai giây.
Anh kéo tay tôi, mạnh mẽ kéo tôi leo lên lưng mình, còn điều chỉnh lại hai lần rồi sải bước đi thẳng qua mặt Hứa Đình.
Ánh nắng buổi sáng kéo dài bóng hai người hòa vào một.
Tôi khẽ rên một tiếng: “Sếp ơi…”
“Đã diễn thì diễn cho trọn.”
“Không phải bảo đi lấy xe sao…”
“Chân đau cơ mà?” – Anh khẽ nhíu mày, “Vậy thì đừng cựa quậy.”
Anh cõng tôi tới bãi đỗ xe, mở cửa xe rồi nhẹ nhàng đặt tôi vào ghế phụ.
“Sếp…” – Tôi ngập ngừng một lúc rồi mở lời, “Anh có biết là… Hứa Đình vẫn còn thích không?”
Anh hơi khựng lại, không trả lời.
“Vậy nên… lúc nãy em là cái cớ để từ chối ấy à?”
Chắc chắn là không thích tôi.
Lý do duy nhất tôi có thể nghĩ đến, là lấy tôi “lá chắn”, để khéo léo từ chối những người theo đuổi mình.
Giống như lần từ chối xem mắt hôm trước – dứt khoát, rõ ràng.
Tôi cũng không bất ngờ. Điều này rất giống tính cách của Đoạn Lâm Chi.
Lúc nào cũng quyết đoán, dứt khoát, không dây dưa.
Mỗi việc đều có mục đích rõ ràng.
Còn tôi… chỉ là cờ phù hợp với mục đích đó.
“Ôn Từ, —”
Anh vừa mở miệng thì điện thoại reo lên.
Là thư ký Lâm.
“Tổng giám đốc Đoạn, bên hội đồng quản trị vừa có cuộc họp khẩn, tôi đã đặt vé máy bay sớm nhất cho rồi. Anh đang ở đâu? Tôi lái xe qua đón…”
“Không cần, tôi tự đi.” – Anh liếc tôi một cái, rồi tiếp: “Cậu đến đón Ôn Từ giúp tôi.”
Đọc tiếp
Bạn thấy sao?