Tình Yêu Công Sở – Chương 1

Chương 1

Tôi đang lén đọc tiểu thuyết trong giờ , đúng lúc tới đoạn gay cấn thì bị crush – kiêm sếp của tôi – tịch thu.

Trong lòng ngứa ngáy không chịu nổi, tôi giả trang thành nhân viên vệ sinh, nhân lúc văn phòng ta không có ai liền lẻn vào.

Vừa lấy sách thì bị ta giật lại từ phía sau, tiện tay mở một trang và đọc to lên:

“Trong phòng rất nóng.
Tôi vừa vuốt ve cơ ngực rắn chắc, vừa nằm sấp trên giường rên rỉ:
Nhẹ chút…”

01

Sắc mặt Đoạn Lâm Chi bỗng chốc cứng đờ, lập tức gập sách lại, nghiêm giọng :

“Không thể đọc mấy thứ đàng hoàng hơn à?”

Tôi vừa đọc tới đoạn đó, cuống cuồng giải thích:

“Sếp hiểu lầm rồi, thật ra là nam chính đang kỳ lưng cho nữ chính thôi…”

Đoạn Lâm Chi nhíu mày lướt qua bìa sách:
《Sau khi bị đuổi việc, tôi và sếp hoán đổi thân xác》

Tôi ngượng ngùng cắn môi.

Sau một tuần tăng ca liên tục, tôi phát hiện một quyển tiểu thuyết mà chủ nhà trọ chưa kịp dọn đi trong phòng .

Nữ chính là một dân văn phòng bình thường, vô hoán đổi với ông sếp, sau đó dùng đủ chiêu trò hành hạ nam chính – đọc mà cảm thấy tâm hồn gột rửa.

Nam chính vì không muốn ngủ ngoài đường, đành nhẫn nhịn phục vụ nữ chính đang chiếm lấy thân xác mình.

Cảm giác nhập vai quá mạnh, đến mức tôi bắt đầu mơ thấy luôn rồi.

Sắc mặt Đoạn Lâm Chi đen sì, giấu sách ra sau lưng.

“Cởi đồ ra rồi đi ngay.”

Tôi liếc bộ đồ nhân viên vệ sinh trên người mình.

Tôi ngụy trang kỹ như , khẩu trang đội mũ kín mít, sao ta lại nhận ra ?

Anh ta khịt mũi một cái, giọng lạnh tanh:

“Cô lau sàn quanh văn phòng tôi những năm vòng, tôi còn tưởng mình giẫm phải cứt.
Cúi xuống đế giày mới biết vấn đề nằm ở đâu.”

Không thể trách tôi .

Tôi đã canh rất lâu mới biết quyển sách cất ở đâu.

Tôi nhỏ giọng năn nỉ:

“Sếp, em sai rồi, có thể cho em xin lại cuốn sách không?”

Ngày mai chủ nhà sẽ đến dọn đồ, thiếu một cuốn thì tôi không biết ăn sao.

Anh ta từ chối không chút do dự.

Tôi lấy hết can đảm buông lời khích tướng:

“Hay là… sếp định giữ lại để đọc lén một mình?”

Anh ta liếc bìa sách một cái, nhướng mày khinh bỉ:

“Đắm chìm ghê nhỉ.
Cô muốn bị đuổi việc, hay muốn hoán đổi thân xác với tôi đây?”

02

Cảm của tôi dành cho Đoạn Lâm Chi rất phức tạp.

Vừa là sếp, vừa là crush, tôi thật sự rất muốn hành hạ ta.

Cả hai nghĩa.

Tức tối quay lại bàn việc, tôi lôi điện thoại ra tìm tên truyện, cắn răng trả tiền mua bản điện tử.

Thả tóc xuống che mặt, đeo tai nghe đen, bật chế độ đọc lén.

Những đoạn sau càng lúc càng “nóng”, nghe mà mặt đỏ tim đập loạn.

“Ôn Từ!!”

Đoạn Lâm Chi nổi giận đùng đùng xuất hiện trước mặt khiến tôi giật mình.

“Gọi ba lần không trả lời, sao, có ý kiến gì với tôi à?”

Chết rồi, nghe quá chăm , quên tắt chế độ chống ồn.

Tôi bật dậy ngay lập tức: “Không có không có!”

Anh ta mặt mày âm trầm: “Vậy còn không mau việc?”

Khẩn cấp quá, ai đó ơn cứu tôi với!

Lúc này mà gỡ tai nghe ra thú nhận thì chẳng khác nào thêm tội.

Cô đồng nghiệp ngồi đối diện cố nhép miệng nhắc nhở tôi bằng khẩu hình nhỏ xíu.

“Tạm biệt… gì cơ?”

Tôi một lúc lâu mà chẳng hiểu gì.

Cô ấy sốt ruột quá, đổi sang khẩu hình khác, nước miếng suýt nữa bắn đầy mặt tôi.

Tôi gãi đầu, “Ôm… gì cơ?”

Có đang cùng một chuyện không đấy?

“Chúc ngủ ngon… ôm cái?”

Tôi lưỡng lự bắt chước khẩu hình đó trả lời lại, và nhận cái gật đầu đầy an ủi, như một ông bố già cảm thấy con cuối cùng cũng hiểu chuyện.

Tăng ca đến tám giờ, sếp đã tịch thu sách của tôi, trong lòng hơi áy náy, nên có vẻ muốn an ủi tôi một chút.

Cũng còn chút nhân tính.

Tôi bước lại gần, nhón chân ôm ta, vỗ nhẹ lưng:

“Ngủ ngon.”

Anh ta lập tức đẩy tôi ra, gương mặt điển trai đỏ bừng lên vì tức giận:

“Ôn Từ, đang định gì?!”

Rồi, câu này thì tôi nghe rõ lắm.

03

“Phương án! Báo cáo! Tôi bảo là đưa cho tôi xem ngay lập tức!”

Giọng ta cao hẳn lên, tức giận đến mức bật .

Một ngày thôi mà mặt mũi không còn tí liêm sỉ nào.

“Xin lỗi sếp, tôi đang sốt, hơi ù tai… không tin thì sờ trán tôi thử xem.”

Thật sự nóng lắm, bảo đảm là hàng xịn.

Tôi đưa tài liệu ra cho ta, ta tôi chằm chằm một lúc, sau đó quay lưng lại :

“Mọi người tan đi.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, đang thu dọn túi thì nghe giọng Đoạn Lâm Chi vang lên sau lưng:

“Không phải đang sốt à? Tôi đưa về.”

Tôi chắc là mình không nghe nhầm đâu.

Tai nghe còn chưa kịp tháo ra, đã nhét vào tay tôi một hộp thuốc:

“Trên 38.5 độ thì uống.”

Người cũng tốt đấy chứ.

“Không cần đâu… phiền rồi…”

Anh ta mặt lạnh tanh: “Đi theo tôi ra bãi xe.”

Đoạn Lâm Chi đi sát bên tôi từ đầu tới cuối, một bước cũng không rời.

Lúc ra khỏi thang máy, tôi bị dòng người đẩy lệch sang một bên.

Một bên tai nghe bị va rơi, nằm chơ vơ trên nền gạch trắng nổi bật.

Tôi khựng lại.

Đợi mọi người tản bớt, tôi cúi người xuống, cứng nhắc với tay nhặt lên.

Đoạn Lâm Chi cũng từ từ khom người xuống, ánh mắt nóng rực dừng lại nơi tôi.

“Ôn Từ, hết sốt rồi đúng không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...