Trình Hựu và bạch nguyệt quang của ta – Ngụy Ương – giận dỗi nhau, cố ý quay sang tỏ với tôi, một sinh viên nghèo.
Tôi đồng ý.
Ngụy Ương tôi bằng ánh mắt thương , chỉ chỉ trỏ trỏ:
“Khuyên nên tranh thủ lúc ấy còn giận tôi mà moi thêm vài cái túi xách cho đáng.”
Tôi chẳng bận tâm.
Anh ta có thích tôi hay không đâu quan trọng.
Quan trọng là Trình Hựu vừa đẹp trai vừa có tiền, kiểu gì cũng là tôi lời to.
Sau này, vào đúng ngày cưới của tôi và Trình Hựu, Ngụy Ương mặc váy cưới xông vào lễ đường.
Cô ta mắt đỏ hoe, muốn Trình Hựu đi theo mình.
“Trước đây là tôi không biết trân trọng, bây giờ vẫn còn kịp mà.”
Người đàn ông đứng bên cạnh tôi bình tĩnh như không, chỉ tay bảo bảo vệ đuổi người, rồi quay sang tôi lời xin lỗi:
“Xin lỗi, là xử lý không khéo. Anh hứa sau này sẽ không để chuyện như xảy ra nữa.”
Thấy chưa, thuần hóa một con chó hoang cũng chẳng khó lắm.
1
Việc Trình Hựu vì giận Ngụy Ương mà quay sang tỏ với tôi, tôi biết rõ từ đầu đến cuối.
Tối hôm đó, tôi đang ca đêm ở cửa hàng tiện lợi gần trường.
Giữa đêm khuya vắng vẻ, chỉ có đèn đường và vài con muỗi bay vòng quanh.
Tiếng cãi nhau của hai người vang lên như dao cứa qua không gian yên tĩnh, khiến người ta khó mà lờ đi.
Cơn buồn ngủ của tôi lập tức tan biến, rảnh rỗi dựng tai lên nghe ngóng.
Ai ngờ lại nghe thấy tên mình, tôi suýt nữa nhảy dựng lên.
Ngẩng đầu ra, ngoài cửa là một đôi nam thanh nữ tú, quen quen, nghĩ một lát mới nhận ra – là Trình Hựu và Ngụy Ương, hai nhân vật hot thường xuyên lên “tường tỏ ” của trường.
Trình Hựu trông có vẻ rất giận, đôi mắt đẹp ánh lên vẻ thất vọng và buồn bã.
“Vậy ra cậu rất mong tôi quen người khác đúng không?”
Ngụy Ương khoanh tay trước ngực, vẻ mặt xinh đẹp kia không hề lộ chút cảm :
“Giang Uyển Ngọc là hoa khôi của Đại học Kinh, top ba chuyên ngành, xinh đẹp cá tính. Thế nào, quen ấy là cậu thiệt hả?”
Tôi xoa cằm, âm thầm đồng với lời ta.
Đôi mắt Trình Hựu đỏ lên, giọng run run:
“Ngụy Ương, rõ ràng cậu biết…”
Ngụy Ương bịt tai, nhắm mắt, vẻ mặt như thể đang nghe lão hòa thượng tụng kinh, chẳng buồn quan tâm.
Tôi nghe mà hiểu, Trình Hựu rất thích Ngụy Ương.
Cũng phải thôi, nghe hai người là thanh mai trúc mã từ nhỏ, nhau cũng là điều dễ hiểu.
Sắc mặt Trình Hựu lộ vẻ thất vọng:
“Được, thì như cậu muốn.”
Ngụy Ương bỏ đi.
Chỉ còn Trình Hựu đứng đó đơn.
Anh ta bước vào cửa hàng, đi loanh quanh không mục đích.
Tôi thầm mừng vì mình đang đeo khẩu trang, ta không nhận ra tôi, nếu không thì quê chết.
Cuối cùng chọn một lon bia, vài xiên đồ ăn, một mình lặng lẽ ngồi cạnh cửa sổ lớn, giữa ánh đèn và bóng tối.
Tôi vừa sắp xếp hàng hóa vừa lén quan sát.
Lông mi khẽ run, chóp mũi đỏ hồng, nghiêng mặt như sắp vỡ vụn đến nơi.
Tôi thầm nghĩ: tôi – người qua đường vô tội – còn chưa gì, vỡ cái gì mà vỡ?
Bị người như thế tỏ , tôi lập tức nheo mắt, đầu óc tính toán.
Trình Hựu toàn thân mặc đồ hiệu, gu ăn mặc tinh tế, khiến người ta có cảm giác đây là một thiếu gia quý tộc cao ngạo, nổi bật giữa đám đông.
Từ hồi mới nhập học năm nhất, tôi đã nghe Trình Hựu là con nhà giàu, rất khiêm tốn, không hề phô trương, thành tích học tập cũng tốt, còn thích tham gia mấy hoạt ngoại khóa.
Nhìn bóng lưng thẳng tắp kia, dù đang tức giận cũng không đập hay chửi bậy, chỉ yên lặng tự tiêu hóa cảm .
Xuất thân tốt, tính cách cũng tốt, ngoại hình lại đẹp – chung là người tử tế.
Đã như , tôi tính toán trong đầu, nếu ta kéo tôi vào cuộc chơi này, kiểu gì tôi cũng là người thắng.
2
Lần thứ hai gặp Trình Hựu là vài ngày sau, ở căn tin trường.
Tôi đang thêm ở quầy đồ cay tự chọn.
Gần qua giờ cơm, Trình Hựu mới chậm rãi xuất hiện.
Đứng trước quầy đồ ăn đầy ắp món ngon, cầm tấm thẻ ăn mới tinh, vẻ mặt ngơ ngác và bối rối.
Nhìn là biết thiếu gia chưa từng ăn cơm bình dân.
Tôi đưa rổ và kẹp cho , dịu dàng hướng dẫn: chọn món trước rồi mới quẹt thẻ tính tiền.
Đợi chọn xong một cách lúng túng, Trình Hựu lễ phép đưa khay cho tôi:
“Đừng cho ớt nhé, cảm ơn cậu.”
Tôi mỉm gật đầu, quay người thì lén nhỏ với đầu bếp phía sau: “Cho thật nhiều ớt vào ạ.”
Thế là tạo nên màn kinh điển: Trình Hựu bị cay đến mức nước mắt nước mũi tuôn ào ào.
Anh vẫn lịch sự chạy tới hỏi tôi:
“Bạn học ơi, có phải món này nhầm vị rồi không? Cay quá, mình ăn không nổi.”
Nhìn bộ dạng thảm của , tôi giả vờ ngạc nhiên, không ngừng xin lỗi:
“Xin lỗi nha, chắc tớ nhớ nhầm mất rồi. Hay để tớ mua lại phần khác cho cậu nhé?”
Không đợi kịp phản ứng, tôi đã nhanh chóng quẹt thẻ của mình trả tiền.
Còn tiện tay mua thêm một ly trà sữa hoa nhài để xin lỗi.
Ngược lại khiến Trình Hựu ngượng ngùng.
“Xin lỗi nha, cậu phải tốn tiền.”
Tôi lắc đầu, miệng thì lỗi của mình thì mình phải chịu.
Nhưng trong lòng lại nghĩ: Không sao đâu, sau này cậu sẽ đền lại bằng món quà đắt hơn cơ.
Từ đó hai đứa bắt đầu trò chuyện. Khi biết tôi học ngành kinh tế, Trình Hựu tỏ ra hơi ngạc nhiên:
“Vậy học kỳ này lớp cậu cũng học đại số tuyến tính với thầy Vương à?”
Anh học quản trị kinh doanh.
Tôi ra vẻ vui mừng:
“Vậy là có duyên ghê, sau này có gì không hiểu môn đại số tuyến tính có thể hỏi cậu không?”
Trình Hựu nhẹ nhàng, ánh mắt như gió xuân:
“Tất nhiên rồi. Mà mình cũng học kinh tế vĩ mô kỳ này, hay là mình kết WeChat đi, sau còn có cái để trao đổi. Coi như cảm ơn cậu đã mời mình ăn cơm.”
Không khoa trương, cũng không giả bộ biết hết, khéo léo biết khi nào nên nhún nhường – quả thật rất biết cách lấy lòng người khác.
Sau khi kết , tôi tiện tay lướt xem vòng bè của Trình Hựu – để chế độ công khai toàn bộ.
Nội dung rất tích cực: gia đình, món ăn, sách vở, du lịch… không có khoe của, cũng không phát ngôn ngớ ngẩn.
Anh đang cố xây dựng hình tượng trước mặt tôi – rõ ràng, chỉnh chu.
Nhìn thấy khẽ nhíu mày, tôi bật nhẹ.
Vì tài khoản của tôi hoàn toàn trống trơn, không có vòng bè, ảnh đại diện chỉ là một tấm phong cảnh đơn giản, tên nick là “A”.
Anh muốn tìm hiểu tôi qua mạng cũng chẳng có gì để bám vào.
Nên nếu muốn hiểu tôi, sẽ phải bỏ nhiều công sức hơn nữa.
Bạn thấy sao?