Ngụy Tuần ngớ người.
Hắn vẫn không dám tin, loạng choạng lùi lại một bước.
“...Không thể nào.”
“Không thể nào, ấy chưa bao giờ với tôi!”
Hắn đột nhiên hét lớn:
“Trang Vũ Miên, em ra đây!”
“Anh biết em ở đó, đừng dọa , em ra đây đi!”
Lời của Cố Lam đầy hận ý:
“Ngụy Tuần, sao không c.h.ế.t đi?!”
“Anh có biết chương trình phát thanh của Lâm Dĩ Lam là do Vũ Miên bỏ tiền ra để ta phát sóng không! Những nội dung đó đều là do ấy viết từng chữ một, lúc đó cơ thể ấy đã rất yếu rồi, vẫn từng chút một lật những cuốn sách thích, vắt óc suy nghĩ để viên lại sợ bị phát hiện!”
“Anh nghĩ tại sao Lâm Dĩ Lam lại hiểu rõ sở thích của như , tại sao lại thích ta?!
“Bởi vì đó căn bản không phải Lâm Dĩ Lam, đó là linh hồn của Trang Vũ Miên!”
Giọng Cố Lam run lên, vành mắt đỏ hoe: “Cô ấy tốt như , tại sao người c.h.ế.t không phải là !”
Ngụy Tuần đứng đờ ra tại chỗ, sắc mặt dần trắng bệch.
Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy người đàn ông trước mặt như đang gánh chịu quá nhiều thứ, dường như hắn sắp không thể đứng vững nữa.
Nhưng hắn chỉ đứng đó, không nhúc nhích, rồi nước mắt tuôn rơi.
Tôi chưa bao giờ thấy Ngụy Tuần khóc.
Khi bố hắn qua đời, hắn không khóc.
Khi khởi nghiệp thất bại, hắn không khóc.
Khi bị mù, hắn cũng không khóc.
Song bây giờ, hắn lại để mặc nước mắt chảy dài, như một đứa trẻ đáng thương, mất đi món đồ chơi thích nhất.
Ngụy Tuần còn muốn gì đó, hắn chỉ há miệng, rồi không nên lời.
17
Ngụy Tuần không quay lại công ty nữa, hắn nhốt mình trong nhà đêm này qua đêm khác, không bước ra ngoài nửa bước.
Hắn không ăn, không uống, chỉ ngồi đờ đẫn trong phòng ngủ.
Mỗi lần thấy một món đồ tôi để lại, sắc mặt hắn lại đau đớn như bị ai đ.â.m một nhát dao.
...
Chuyện Ngụy Tuần hủy hôn nhanh chóng lan ra.
Mọi người đồn rằng sau khi Ngụy Tuần khôi phục thị lực, thấy Lâm Dĩ Lam xấu xí như nên thất vọng, thế là không cần ta nữa.
Trước đây, trong công ty có rất nhiều người không ưa việc Lâm Dĩ Lam bám lấy Ngụy Tuần để thăng tiến, thấy ta bị đá, ai cũng hả hê.
“Đồ xấu xí còn không biết tự biết thân biết phận, vợ Ngụy tổng xinh đẹp biết bao, mà còn dám bé ba.”
“Gặp quả báo rồi, mặt mũi thế kia mà đòi người thứ ba, nghĩ gì .”
“Đúng đấy, nghe từ nhỏ không có bố, nên không dạy dỗ tử tế.”
Một trước đây từng thầm thích Ngụy Tuần đi ngang qua bàn việc của ta, giọng điệu chua ngoa :
“Lâm Dĩ Lam, mẹ bao nhiêu năm nay không kết hôn, có phải cũng vì thích tìm đàn ông đã có vợ, bé ba cho người ta không?”
“Đây là truyền thống gia đình của các người à?”
Lâm Dĩ Lam đột nhiên ngẩng đầu lên, kia một cách hung dữ.
Hình tượng của ta từ trước đến nay luôn yếu đuối, nếu không thì đã không có nhiều người đến bắt nạt ta như .
Cô kia giật mình, sau đó mắng lại:
“Cô trừng mắt cái gì, tôi sai chỗ nào à?!”
Lâm Dĩ Lam đứng phắt dậy, cầm lấy một món đồ trang trí bằng thủy tinh trên bàn, dùng sức đập vào đầu kia!
Cô ta đập rất mạnh, kia kêu lên một tiếng rồi ngã quỵ xuống đất, m.á.u chảy đầy đầu.
“Giết người rồi!”
Trong công ty ồn ào náo loạn, có người đã báo cảnh sát.
Cảnh sát đến rất nhanh, tiếng còi xe cảnh sát nhanh chóng vang lên.
Lâm Dĩ Lam sợ hãi đến nỗi mất bình tĩnh, cuống cuồng chạy trốn.
Cô ta hoảng loạn đến mức không xung quanh khi qua đường, một chiếc xe không kịp phanh cứ thế mà tông mạnh vào ta!
Cô ta bị hất văng ra, nằm bất trên mặt đất.
18
Tin tức sau đó, là do thư ký cho Ngụy Tuần biết.
“Lâm Dĩ Lam sống sót, hai chân phải cắt cụt, ta không chịu nổi cú sốc này nên phát điên rồi.”
“Mẹ ta bây giờ đã đưa ta về quê, Ngụy tổng, có muốn đến thăm không?”
Dù sao cũng từng là vợ chưa cưới, thư ký nghĩ Ngụy Tuần ít nhiều cũng sẽ quan tâm đôi chút.
Nhưng Ngụy Tuần chỉ lạnh lùng :
“Chuyện của ta, sau này không cần cho tôi biết nữa.”
Tôi lơ lửng giữa không trung, cảm thấy có chút mỉa mai.
Lúc thì đến , còn miêu tả ta là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của mình.
Song bây giờ không nữa, lại tuyệt đến thế.
Sau khi thư ký rời đi, Ngụy Tuần lại quay về bàn việc.
Nhiều ngày không ăn uống, cơ thể hắn đã suy yếu, bị vấp ghế, tay đập vào ngăn kéo ngăn kéo bật ra.
Lộ ra một chồng giấy dày bên trong.
Hắn khựng lại, lấy những tờ giấy đó ra.
Tôi nhận ra đó là bản thảo của tôi.
Ngụy Tuần ngơ ngác , rất lâu sau mới từ từ lật một trang.
Hôm đó, hắn không gì cả, chỉ từng chữ một trong bản thảo tôi để lại.
Đó là bản thảo tôi viết cho đài phát thanh, bỏ tiền nhờ đài tìm người đọc hộ.
Người mà đài tìm chính là Lâm Dĩ Lam.
Bạn thấy sao?