Lâm Dĩ Lam mặc một chiếc váy dài màu trắng, có thể thấy ta đã cố gắng ăn diện thật đẹp, nhan sắc của ta cũng chỉ có mà thôi.
Làn da hơi ngăm đen, mắt không to, mí mắt một mí còn hơi xếch lên.
Thân hình gầy gò, tóc cũng hơi thưa, đường ngôi tóc rất rộng.
Lâm Dĩ Lam cũng hơi lo lắng, cẩn thận đưa bó hoa trong tay, cố tỏ ra bình tĩnh và nở một nụ tinh nghịch.
“Chúc mừng !”
Trong mắt Ngụy Tuần thoáng qua một tia thất vọng rõ rệt, dường như không ngờ rằng Lâm Dĩ Lam với giọng êm tai và tâm hồn đồng điệu như lại có ngoại hình bình thường đến thế.
Cũng may là hắn nhanh chóng điều chỉnh lại, nhận lấy bó hoa và mỉm .
“Cảm ơn.”
14
Thái độ của Ngụy Tuần đối với Lâm Dĩ Lam có sự thay đổi rất vi diệu.
Bạn trước kia của hắn toàn là hoa khôi trong trường, hồi đại học tôi cũng là đội trưởng đội người mẫu.
Hắn chưa từng ở bên cạnh một có ngoại hình như .
Lâm Dĩ Lam có lẽ cũng cảm nhận điều đó nên có phần luống cuống, không nhịn mà cào cấu ngón tay, càng khiến ta trông có vẻ nhỏ nhen hơn.
Ngụy Tuần vẫn giữ thái độ lịch sự:
“Em đã chăm sóc nãy giờ, chắc em chưa ăn gì phải không?”
“Chúng ta đi ăn đi.”
Hắn chọn một nhà hàng Tứ Xuyên, Lâm Dĩ Lam ăn đến chảy nước mắt nước mũi, có chút lúng túng quay người lại dùng khăn giấy bịt mũi.
“Xin lỗi, em không ăn cay lắm.”
Ngụy Tuần khựng lại một chút: “Xin lỗi, quên mất.”
Kể từ khi thấy khuôn mặt của Lâm Dĩ Lam, cả hai bắt đầu rơi vào một huống khách sáo có phần xấu hổ.
Để vỡ sự ngại ngùng này, Ngụy Tuần hỏi:
“Trước đây em có về Tinh thần tuyệt đối, em cũng thích lý thuyết của Hegel sao?”
Lâm Dĩ Lam sững sờ, có hơi hoảng loạn :
“À, vâng, đúng .”
Tôi không khỏi lạnh.
Thật ra tôi rất ghét triết học, Ngụy Tuần lại rất thích.
Vì để có thể khích lệ hắn, tôi đã thêm rất nhiều nội dung triết học vào bản thảo, lật đi lật lại những cuốn sách khô khan vô vị.
Lâm Dĩ Lam rõ ràng là chưa từng đọc nó.
Tôi muốn xem ta sẽ thế nào để giải thích đây.
Ngụy Tuần tiếp tục: “Vậy em thích quan điểm của ai hơn?”
Lâm Dĩ Lam ấp úng không nên lời, đột nhiên đứng phắt dậy :
“Em cảm thấy hơi khó chịu, em đi vệ sinh một lát.”
Cô ta quay người bỏ đi như chạy trốn, ánh mắt của Ngụy Tuần thoáng qua sự nghi ngờ.
Sau khi Lâm Dĩ Lam trở lại, Ngụy Tuần giả vờ như ban nãy chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục :
“Vừa rồi nhớ nhầm, Tinh thần tuyệt đối hình như là lý thuyết của Schopenhauer.”
“Thật ngại quá.”
Nụ trên mặt hắn rất chân thành, kết hợp với khuôn mặt có thể debut (ra mắt) ngay tại chỗ, khiến mặt Lâm Dĩ Lam đỏ bừng, vội vàng gật đầu.
“À, đúng, đúng .”
Nụ trên mặt Ngụy Tuần dần dần biến mất.
Hắn Lâm Dĩ Lam :
“Nội dung của chương trình phát thanh đó không phải do viết.”
“Cô rốt cuộc là ai?”
15
Lâm Dĩ Lam vẫn muốn chối cãi.
“Là em viết, đã lâu rồi, em không nhớ rõ.”
“Chính em đọc mà, sao không phải là em ?”
Ngụy Tuần lạnh lùng :
“Hegel và Schopenhauer còn không phân biệt , còn dám là viết?”
Sắc mặt Lâm Dĩ Lam từ từ tái đi.
Ngụy Tuần ghét bỏ :
“Rốt cuộc là ai đã viết bản thảo cho chương trình phát thanh đó?!”
Hốc mắt Lâm Dĩ Lam dần dần ngấn lệ, ta giả vờ sợ hãi bấy lâu nay, cuối cùng cũng sụp đổ.
Cô ta nghẹn ngào :
“Chẳng phải thích giọng của em sao, tại sao lại quan tâm đến nội dung đó?”
“Người luôn ở bên cạnh chính là em mà!”
Ngụy Tuần đứng dậy, lạnh lùng :
“Tôi chưa bao giờ thích giọng của , thứ tôi thích chính là linh hồn thể hiện qua những nội dung đó.”
“Lâm Dĩ Lam, tôi không quan tâm có xinh đẹp hay không, có tiền hay không, tôi nghĩ ít nhất là một người tốt bụng và chân thành.”
Hắn mỉa: “Chỉ cần nghĩ đến việc loại người như ở bên tôi những ngày qua, là tôi cảm thấy buồn nôn.”
Hắn nắm chặt cổ tay Lâm Dĩ Lam, gặng hỏi:
“Rốt cuộc là ai đã đưa bản thảo cho ?!”
Nước mắt lăn dài trên má Lâm Dĩ Lam, ta không thể chịu đựng thêm nữa, bèn hét lên:
“Em không biết, là một người phụ nữ đưa cho em. Cô ấy chồng ấy bị mù, ấy bị bệnh nên giọng khó nghe, bảo em đọc theo...”
Cô ta đột nhiên dừng lại.
Sắc mặt Ngụy Tuần tái nhợt.
“...Cô gì cơ?”
16
Ngụy Tuần tìm rất lâu mà vẫn không thấy tôi, đành dứt khoát gọi cho Cố Lam.
Lần này Cố Lam không mắng hắn, chỉ bình tĩnh cho hắn biết, tôi đã c.h.ế.t rồi.
Mặt mày Ngụy Tuần khó coi cực kỳ, nở một nụ méo mó.
“Cố Lam, đừng có giống Trang Vũ Miên.”
“Chuyện như thế này mà cũng dám sao?”
Cố Lam bình tĩnh :
“Anh không nhận ra sau này sức khỏe của ấy ngày càng kém, giọng ngày càng khàn đi hay sao?”
“Hay là có nhận ra, tâm trí đều đặt vào những người phụ nữ khác, nên căn bản không bận tâm?”
Bạn thấy sao?