“Cậu bị bệnh à, Trang Vũ Miên!” Cô ấy ném sách lên giường và mắng.
Tôi nắm lấy tay ấy nũng:
“Cố Lam, tớ cảm thấy khó chịu quá.”
“Tớ chỉ muốn nghe cái này thôi.”
Có thể tưởng tượng gương mặt của Cố Lam như nuốt phải ruồi, cuối cùng ấy vẫn cầm cuốn truyện lên và càu nhàu.
“Trang Vũ Miên, chờ cậu khỏi bệnh rồi cậu biết tay tớ!”
Nhưng ấy vẫn đọc cho tôi nghe đến tận khuya.
Khi tôi ngủ một giấc dậy, phát hiện Cố Lam mệt mỏi đến mức gật gù, miệng bắt đầu lảm nhảm, vẫn cầm cuốn truyện trên tay đọc không ngừng.
Tôi không nhịn một tiếng.
Cố Lam giật mình tỉnh giấc, ấy cũng :
“Trang Vũ Miên, cậu đúng là có bệnh, lại thích thứ này.”
“Cậu cầu xin tớ thì sau này tớ có thể cân nhắc đọc cho cậu nghe mỗi ngày.”
Cô ấy vẫn đang , giọng ngày càng mờ đi.
Tôi nghi ngờ ấy đang lười biếng, liền đẩy ấy một cái:
“Cố Lam, sao cậu không gì nữa?”
Tôi ngớ người.
Cố Lam cũng ngớ người ra.
Tôi không thể thấy bờ môi ấy đang run lên, mặt mày tái nhợt đến đáng sợ, mắt đỏ hoe gì đó, mà tôi không nghe thấy.
Cô ấy :
“Vũ Miên, cậu không nghe thấy nữa rồi.”
12
Những ngày tiếp theo, tôi bắt đầu không thể nữa.
Sau đó, tôi mất khả năng vận , mất cảm giác.
Tôi nằm trên giường như một người thực vật, hầu hết thời gian đều hôn mê, thỉnh thoảng tỉnh lại.
Cảm giác này còn đáng sợ hơn cả đau đớn, nhiều lúc tôi không nhịn mà nghĩ, cho tôi một cái c.h.ế.t nhẹ nhàng đi.
Tôi không muốn sống nữa.
...
Nhưng rồi một ngày nọ, tôi khôi phục lại năm giác quan một cách mờ nhạt.
Tôi vui mừng vô cùng.
Cố Lam cũng rất vui, ấy đặc biệt mua một bữa trưa thịnh soạn.
Nhưng tôi không ăn nhiều.
Sau bữa ăn, tôi cầu Cố Lam cho tôi xem điện thoại.
Đã lâu không lướt Weibo hóng hớt, tôi rất khó chịu.
[Hai người họ ly hôn rồi ư, lúc đó tôi đã cảm thấy người đàn ông này có chút gì đó giả tạo.]
[Người này ngoại à?! Không phải ta luôn là người chồng mẫu mực sao?]
[Đã có con rồi, mới bị chụp , giấu kín thật đấy.]
Tôi phấn khích như con chồn trong vườn dưa, vừa xem vừa không ngừng.
Bất chợt tôi sững sờ.
Hashtag # Cảnh cầu hôn của tổng giám đốc Thịnh Hoa # đang lên hot search.
Tôi nhấn vào video, trong hình, Ngụy Tuần mặc bộ vest đặt may cao cấp, cắt may vừa vặn, hắn không hề có vẻ suy sụp của người mù, mà quỳ một gối trước đối diện và :
“Em có đồng ý lấy không?”
Lâm Dĩ Lam đỏ bừng mặt, che miệng nghẹn ngào : “Em đồng ý!”
Hai người trông rất hạnh phúc, biểu cảm đó khiến khuôn mặt bình thường của Lâm Dĩ Lam cũng trở nên ngọt ngào hơn.
Tôi bất điện thoại, đột nhiên có chút ghét bản thân vì sao lại khôi phục thị giác.
Nếu không khôi phục thì tốt biết mấy, tôi sẽ không thấy nữa.
Tôi bỗng dưng cảm thấy rất khó chịu, tinh thần vừa nãy như bị rút hết, tôi cảm thấy cơ thể ngày càng yếu đi.
Tôi quay đầu với Cố Lam đang gọt táo:
“Tớ muốn ăn bánh bao súp quá.”
Đó là quán mà trước đây chúng tôi thích nhất, bánh bao súp ở đó có nước dùng rất ngon.
Cố Lam rất vui, đây là lần đầu tiên tôi muốn ăn gì đó.
Cô ấy đứng dậy: “Tớ đi ngay, sẽ về nhanh thôi!”
Tôi gật đầu.
Bánh bao súp nhanh chóng mua về.
Cố Lam đưa cho tôi, tôi hơi buồn ngủ.
Tôi với Cố Lam: “Tớ ngủ một lát, dậy rồi ăn.”
Cố Lam dường như nhận ra điều gì đó, ấy cắn chặt môi, cố gắng nở một nụ , lại không .
Cuối cùng, nụ đó trông thật khó coi.
“Trang Vũ Miên.” Giọng ấy run rẩy, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, cầu xin: “Đừng ngủ, ở lại với tớ thêm một chút nữa đi.”
Tôi không thể mở mắt ra nữa, cố gắng vỗ nhẹ vào tay ấy: “Tớ mệt quá rồi.”
“Tớ ngủ trước đã.” Tôi nhắm mắt lại.
13
Tôi đã từng nghĩ rất nhiều lần về thế giới sau khi c.h.ế.t sẽ như thế nào.
Tôi không ngờ rằng, con người lại có linh hồn.
Tôi cũng không biết tại sao linh hồn của mình lại trôi dạt đến bên cạnh Ngụy Tuần.
Trước khi chết, tôi đã ký vào giấy hiến tặng xác, chỉ định hiến giác mạc của mình cho Ngụy Tuần.
Về sau, tôi đã quên mất chuyện này, sau khi ly hôn cũng không thay đổi lại.
Bây giờ hắn đã lên bàn mổ, đang ghép chính giác mạc của tôi.
Tôi căm hận một lúc lâu, biết thế lúc đó đốt đi cũng không cho hắn!
Thật là xui xẻo!
...
Ngụy Tuần hồi phục rất tốt, đến ngày thứ bảy, băng gạc trên mắt hắn đã tháo ra.
Hắn mở mắt ra, im lặng rất lâu.
Tôi có thể thấy sự kích trong mắt hắn.
Hắn hít thở sâu vài hơi, mong chờ về phía cửa phòng bệnh.
Tôi cũng không khỏi tò mò, bay đến bên cạnh hắn và theo.
Hắn chưa bao giờ gặp Lâm Dĩ Lam.
Trong tưởng tượng của hắn, Lâm Dĩ Lam sẽ trông như thế nào?
Xinh đẹp và hào phóng?
Có tri thức, hiểu lễ nghĩa?
Cánh cửa phòng bệnh đẩy ra, Ngụy Tuần nín thở.
Bạn thấy sao?