Lâm Dĩ Lam nổi giận đùng đùng :
“Chị có biết bây giờ đồng nghiệp trong công ty tôi thế nào không, tôi đã phải vất vả ra sao mới có ngày hôm nay? Chị nghĩ ai cũng như các chị sinh ra đã ngậm thìa vàng à?!”
“Chị có biết có người đã gọi điện đến chửi mẹ tôi không!”
Tôi còn chưa kịp thì Cố Lam đã lao lên tát ta một cái, sau đó lại tát thêm cái nữa, mắng:
“Mày đi cặp kè với chồng người khác sao không nghĩ đến mẹ mày? Bà ấy nuôi ra một đứa con không biết xấu hổ như mày chẳng lẽ không đáng bị chửi sao?!”
Lâm Dĩ Lam còn định loạn, lại bị ấy kéo ra ngoài.
Hai người ấy dường như tiếp tục cãi nhau ở bên ngoài.
Không lâu sau, tôi nghe thấy giọng của Ngụy Tuần.
Hắn vội vã chạy đến: “Dĩ Lam, em sao ?”
Lâm Dĩ Lam khóc lóc nhào vào lòng hắn, với hắn tôi đã đánh ta.
Ngụy Tuần tức giận, hắn biết tôi đang ở gần đó, trầm giọng :
“Trang Vũ Miên, tôi đã ra đi tay trắng rồi, tại sao vẫn không buông tha cho Dĩ Lam?”
Tôi lười đáp lại hắn, với Cố Lam:
“Đi thôi.”
Nghe thấy , Ngụy Tuần liền nắm chặt cổ tay tôi, gằn từng chữ một :
“Nói xin lỗi!”
Hắn dùng sức rất mạnh, cổ tay tôi đau đớn, cả người vốn đã đau, giờ lại càng khiến tôi không thể đứng vững.
Tôi yếu ớt : “Ngụy Tuần, buông ra, tôi không khỏe.”
Ngụy Tuần lại lạnh: “Đừng giở trò này ra, Trang Vũ Miên, xin lỗi Dĩ Lam!”
Tôi nghĩ mình đã có thể buông bỏ.
Tôi sắp c.h.ế.t rồi, còn gì không thể buông bỏ nữa chứ.
Nhưng lúc này, tôi vẫn không khỏi cảm thấy đau lòng đến mức khó thở.
Tôi dùng chút sức lực cuối cùng quay đầu, mạnh tay tát vào mặt Ngụy Tuần!
“Bốp!”
Ngụy Tuần nghiêng đầu, vẻ mặt có chút khó tin.
Tôi hắn, dùng hết sức lực toàn thân chặn lại mùi m.á.u tanh trong cổ họng.
“Ngụy Tuần, đúng là tên khốn nạn.”
Tôi chưa bao giờ mắng hắn như , Ngụy Tuần nhất thời không phản ứng kịp.
Cố Lam giận dữ lao tới :
“Ngụy Tuần con mẹ , có biết Vũ Miên ấy...”
Tôi kéo Cố Lam lại, bình tĩnh : “Chúng ta đi thôi.”
Tôi không muốn cho Ngụy Tuần biết tôi sắp chết.
Tôi không muốn thấy phản ứng của hắn.
Vui mừng cũng .
Thờ ơ cũng .
Hối hận cũng .
Tất cả chỉ khiến tôi ghê tởm.
Tôi chỉ muốn người này hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của tôi.
9
Những ngày cuối cùng này, có lẽ vì cảm quá biến , bệnh của tôi trở nặng rất nhanh.
Một ngày nọ, khi thức dậy, tôi đột nhiên nhận ra mình không thể thấy gì nữa.
Tôi không cho Cố Lam biết, giả vờ như mọi thứ vẫn bình thường.
Tôi đưa tay ra tìm hoa quả mà Cố Lam đã cắt sẵn cho tôi trên bàn, lại vô chạm vào lưỡi dao.
Sau cơn đau nhói, tôi cảm thấy có chất lỏng ấm nóng trào ra.
Cố Lam nắm lấy tay tôi phàn nàn:
“Sao lại bất cẩn thế, d.a.o to thế này mà cũng không thấy…”
Cô ấy dừng lại, tôi cảm thấy cơ thể ấy hướng về phía tôi, giọng có hơi run rẩy.
“Cậu không thấy nữa…”
“Phải không?”
Bác sĩ bệnh của tôi khi đến giai đoạn cuối sẽ dần mất đi năm giác quan.
Cuối cùng, tôi sẽ mất hết cảm giác, lặng lẽ nằm trên giường chờ chết.
Mất thị giác cũng có nghĩa là cuộc sống của tôi chính thức bước vào giai đoạn đếm ngược.
Tôi , nắm c.h.ặ.t t.a.y ấy:
“Không sao đâu, sớm muộn gì cũng có ngày này.”
Cố Lam luống cuống:
“Tớ đi gọi bác sĩ, chắc chắn sẽ không sao đâu.”
“Có thể chỉ là tạm thời thôi, truyền nước biển là khỏi, đúng rồi, hôm qua bác sĩ phải tiêm...”
Cô ấy như đang thuyết phục tôi, lại như đang thuyết phục chính mình, vội vàng đi ra ngoài.
Cô ấy đóng cửa quá mạnh, cánh cửa bật ngược lại, tôi nghe thấy tiếng khóc nức nở bị kìm nén từ xa.
Mắt tôi cay xè.
Bố mẹ tôi mất sớm, bố mẹ Cố Lam cũng ly hôn từ lâu, mỗi người đều có gia đình riêng, không ai quan tâm đến ấy nữa.
Từ nhỏ đến lớn, hai chúng tôi luôn chăm sóc lẫn nhau, là chị em ruột cũng không ngoa.
Tôi biết ấy không thể chấp nhận sự ra đi của tôi, tôi không còn cách nào khác.
Tôi không muốn chết.
Nhưng ông trời không cho phép tôi sống tiếp nữa.
10
Cơ thể của tôi ngày càng yếu đi.
Tôi bắt đầu mất vị giác.
Khi uống canh trứng do Cố Lam mang đến, tôi gật đầu khen ngợi:
“Mặn nhạt vừa đủ.”
Cố Lam dừng lại một lúc lâu, gắng gượng :
“Tay nghề của mình không tệ chứ.”
Tối hôm đó, khi tôi nằm trên giường, tôi nghe thấy ấy khẽ:
“Bát canh đó, tớ cho đường vào.”
“Cậu đã mất vị giác rồi, phải không?”
Tôi gõ vào đầu mình, ăn thì ăn đi, nhiều gì?!
Cố Lam không gì.
Đêm đó, ấy ngồi bên giường tôi suốt.
Đến tận khuya, tôi cảm thấy có người nắm lấy tay tôi, có thứ gì đó nóng ẩm nhỏ giọt lên mu bàn tay tôi.
11
Tôi cảm thấy buồn chán khi không thể thấy gì nữa, nên Cố Lam đọc sách cho tôi nghe.
Tôi chọn một cuốn tiểu thuyết đam mỹ mà tôi thích nhất. Cố Lam đọc một lúc thì cảm thấy càng lúc càng sai sai, sau đó nhanh chóng lật đến cuối truyện, mặt mày tái mét.
Bạn thấy sao?