Khi tỉnh lại, tôi đã nằm trên giường bệnh, chóp mũi ngập tràn mùi thuốc sát trùng nồng nặc.
Cố Lam ngồi bên giường tôi, mắt đỏ hoe.
“...”
Cô ấy đã biết bệnh của tôi, kìm nén cuối cùng vẫn không nhịn mà mắng:
“Trang Vũ Miên, cậu có thể có chút chí khí không?”
“Vì một người đàn ông mà sống c.h.ế.t thế này, bị chọc tức đến nông nỗi này rồi, đầu óc cậu có vấn đề à!”
Tôi nhỏ giọng xin tha:
“Tớ sai rồi.”
“Mà tớ đã ly hôn với ta rồi.”
Cố Lam ngẩn người, sắc mặt có chút phức tạp.
“... Lúc đó chúng ta đều nghĩ, hai người có thể bên nhau cả đời.”
“Trước đây ta thật sự đối xử với cậu rất tốt.”
Tôi không nên lời.
Tình cảm chân thành là thứ hư vô mờ mịt nhất.
Có lúc kiên cường không gì lay chuyển .
Có lúc, lại vỡ tan mà không cần chạm vào.
Cố Lam nở nụ :
“Không chuyện này nữa, hôm nay chị em mình khôi phục cuộc sống độc thân rồi, vui lên nào!”
“Cậu mau chóng khỏe lại đi, khi nào xuất viện tớ sẽ gọi 20 chàng người mẫu cho cậu!”
Tôi mừng rỡ: “Tớ cảm thấy giờ tớ có thể xuất viện rồi!”
Cố Lam có cả một dãy KTV và quán bar, ấy 20 chàng người mẫu thì thật sự là 20, tuyệt đối không ít hơn!
Cô ấy đảo mắt: “Cứ chờ đi.”
Bình truyền dịch của tôi sắp hết, ấy đi ra ngoài tìm y tá.
Trước khi ra cửa, ấy sực nhớ ra điều gì đó, quay lại hỏi:
“Cậu có với Ngụy Tuần, chương trình phát thanh đó là do cậu viết bản thảo, rồi bỏ tiền ra người đọc chưa?”
Tôi lắc đầu.
Cố Lam tức giận:
“Cậu bị điên à, đừng có cái kiểu nữ chính tự ngược thân ngược tâm, đến c.h.ế.t cũng không nửa lời đó chứ!”
“Thế thì tớ tát cho cậu c.h.ế.t luôn bây giờ!”
Tôi bất lực :
“Không phải.”
Tôi ra ngoài cửa sổ, một lúc sau :
“Tớ chỉ cảm thấy không cần thiết phải nữa.”
“Từ lúc ta người phụ nữ khác, giữa chúng tớ đã không còn hiểu lầm gì nữa.”
“Tốt hay xấu cũng , tớ chỉ còn vài ngày nữa thôi, thật sự không muốn dây dưa với ta nữa.”
7
Cố Lam không chịu bỏ cuộc, mà chi rất nhiều tiền đội ngũ y tế tốt nhất từ nước ngoài.
Cô ấy nhất quyết bắt tôi cùng ấy sang Mỹ chữa trị.
Tôi không muốn.
Cố Lam từ nhỏ đã là đầu đàn của nhóm chúng tôi, luôn luôn rất bá đạo.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy ấy lộ ra vẻ mặt cầu xin.
“Miên Miên, cầu xin cậu thử xem không?”
“Nhỡ đâu có thể thì sao?”
Tôi khổ: “Bệnh của tớ, cậu cũng biết mà, không cứu nữa rồi.”
“Chẳng bằng cậu gọi 20 người mẫu nam đến bầu với tớ, biết đâu tớ vui lên, bệnh sẽ tự khỏi.”
Cố Lam muốn , cả buổi vẫn không nổi, biểu cảm đó thật khó coi.
Tôi đưa tay vuốt phẳng vết nhăn giữa chân mày của ấy.
“Thôi nào, cả đời này tớ cũng đã ăn rồi, chơi rồi, những thứ nên hưởng thụ cũng đã hưởng thụ đủ cả rồi.”
“Đủ rồi.”
Cố Lam rơi nước mắt, nghẹn ngào mắng:
“...Đồ tồi.”
“Cậu đi rồi, tớ phải sao đây.”
Tôi cố tỏ ra nhẹ nhàng:
“Cậu còn có người mẫu nam của cậu, hãy nương tựa vào họ mà sống.”
Cố Lam giơ tay định gõ đầu tôi như hồi nhỏ, khi chạm vào tóc tôi thì khựng lại, quay đầu đi khóc không thành tiếng.
8
Tôi không ngờ sẽ gặp lại Lâm Dĩ Lam nhanh đến thế.
Rõ ràng đã là buông bỏ rồi, khi thấy ta bước ra từ khoa phụ sản, tay xoa bụng, tôi vẫn không kìm nén nỗi buồn.
Ở bên Ngụy Tuần đã chín năm rồi, mà chúng tôi vẫn chưa có con.
Không phải là tôi không thích, chỉ là mãi vẫn chưa có thai thôi.
Nhưng ta lại có nhanh như .
Họ sau này sẽ có một gia đình, sẽ có một đứa bé, sẽ hạnh phúc sống tiếp.
Còn tôi sẽ c.h.ế.t trong góc tối, không ai hay biết.
Tôi bất chợt cảm thấy lồng n.g.ự.c lại dâng lên cơn đau quen thuộc, nhanh chóng muốn rời đi.
Nhưng Lâm Dĩ Lam gọi tôi lại.
Sau một thời gian không gặp, ta dường như đã can đảm hơn nhiều, dù vẫn giữ dáng vẻ ngây thơ vô , ánh mắt đã lộ ra sự oán hận không hề che giấu.
“Chị Vũ Miên, sao chị lại lan truyền những tin tức đó trên mạng?”
Tôi lấy lại tinh thần, nhớ ra trước đó tôi đã hứa với Ngụy Tuần sẽ không kiện ta.
Nhưng tôi vẫn nuốt không trôi cơn giận này, tìm một người chuyên công ty truyền thông phản đòn lại bằng tin tức Lâm Dĩ Lam người thứ ba.
Chút tiền kia của Lâm Dĩ Lam sao có thể nhiều người chứ? Bạn tôi chẳng mất bao lâu đã hoàn toàn đảo ngược dư luận, cư dân mạng bóc trần Lâm Dĩ Lam đến tận đáy.
Từ nhỏ ta đã bị bố ghét bỏ vì là con , đánh đập chửi mắng, sau đó lại thẳng thừng ly hôn với mẹ ta.
Lâm Dĩ Lam lớn lên cùng với người mẹ đơn thân.
Điều kiện của ta không tốt, cũng không xinh đẹp, cư dân mạng so sánh ảnh của ta với tôi.
[Bây giờ người ta chưa ăn cứt ngoài đường nên thấy nó thơm phải không.]
[Tên đàn ông này bỏ người đẹp ở nhà mà ra ngoài tìm thứ như thế này... mắt hắn bị mù rồi, à đúng, hắn thật sự bị mù mà.]
[Cố kẻ thứ ba rồi còn giả vờ đáng thương, ei, sao không c.h.ế.t quách đi cho rồi!]
...
Bạn thấy sao?