Tôi đã dành cả đêm để suy nghĩ kỹ, cảm này tôi không thể níu kéo lại nữa.
Chỉ còn vài tháng thôi, tôi không muốn khó mình nữa.
Ngụy Tuần đột ngột quay lại, tức giận :
“Anh đã ấy sẽ không ảnh hưởng đến em, tại sao em cứ không chấp nhận ấy?!”
Tôi người đàn ông trước mặt, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Ngụy Tuần chín năm trước.
Hắn nắm lấy tay tôi, tuyên thệ từng chữ một:
“Từ hôm nay trở đi, dù là hoạn nạn, giàu nghèo, bệnh tật hay khỏe mạnh, sẽ em, trân trọng em cho đến khi c.h.ế.t đi.”
Khi đó, của hắn chân thành biết bao, nồng nàn như lửa.
Nhưng giờ đây, sự không của hắn cũng là thật.
Tôi không nhịn mà bật .
“Ngụy Tuần, chúng ta đừng khó nhau nữa.”
Ngụy Tuần tức giận, giật lấy tờ đơn trong tay tôi, lạnh lùng :
“Trang Vũ Miên, em đừng có hối hận!”
Tôi không gì.
Thế nên, hắn không thể thấy những giọt nước mắt tủi hổ trên mặt tôi.
Tôi sẽ không hối hận nữa.
Tôi đã không còn thời gian để hối hận nữa rồi.
4
Ngày hôm sau, tôi đột nhiên gửi cho tôi một đường link Weibo.
Cô ấy dè dặt hỏi:
“Người ta có phải là cậu không?”
Tôi mở Weibo, thấy đó là tài khoản của một người dẫn chương trình phát thanh.
Trên đó kể từng li từng tí về câu chuyện người dẫn chương trình này một người đàn ông mù như thế nào.
Người đàn ông sau khi bị mù tính thay đổi rất lớn, chỉ khi nghe chương trình phát thanh của ấy mới cảm thấy an ủi.
Thời gian trôi qua, người đàn ông bắt đầu gọi điện đến đường dây nóng của đài phát thanh.
Chương trình phát thanh này phát sóng vào lúc nửa đêm, vốn không có nhiều người nghe, qua lại một thời gian, hai tâm hồn đơn đã va vào nhau trong đêm khuya.
Những dòng chữ phía sau của nữ chính trở nên chua xót, đại ý là người đàn ông đã có vợ rồi.
Người vợ đó là một người phụ nữ tham lam, độc ác, sau khi chồng bị mù thì bỏ mặc, không quan tâm, chỉ lo tiêu xài phung phí.
Cô ấy rất đau lòng cho người đàn ông này, rất muốn ở bên .
Nhưng ấy không thể.
Câu chuyện cảm đến rơi nước mắt, sinh và nhẹ nhàng.
Dưới bài viết có rất nhiều người bình luận sôi nổi:
[Huhu, quá cảm , giống như tiết phim , ủng hộ hai người đến với nhau.]
[Tôi thường ủng hộ người vợ chính thức, người vợ này thật quá đáng, ấy có thể ly hôn không?]
[Đúng , thật sự hy vọng hai người đến với nhau, chính là người cứu rỗi ấy.]
...
Tôi sững sờ hồi lâu, tìm đến đài phát thanh đó.
Ngay khi nghe thấy giọng của Lâm Dĩ Lam, tôi bàng hoàng nắm chặt điện thoại.
Giọng đúng là của ta.
Nhưng những nội dung ta đọc, rõ ràng là do tôi viết.
Ngụy Tuần vốn là một người kiêu ngạo, lúc vừa mới mất đi thị giác, hắn không chịu nổi cú sốc này, mỗi ngày cứ nhốt mình trong phòng, không ăn không uống, không ngủ không nghỉ.
Hắn không cho tôi vào, cũng không chuyện với tôi.
Tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể viết ra tất cả những gì tôi muốn với hắn.
Khi đó giọng tôi đã khàn đi vì bệnh, tôi bèn tìm đến một đài phát thanh, bỏ tiền ra nhờ người đọc cho hắn nghe.
Mỗi đêm tôi ngồi ngoài cửa, hắn ngồi trong phòng.
Tôi mở đài phát thanh lên, thức trắng đêm để tìm những nội dung mà Ngụy Tuần có thể quan tâm, tôi âm thầm khích lệ hắn mà không để hắn biết đấy là tôi.
Hiệu quả của đài phát thanh rất tốt, trạng của Ngụy Tuần ngày một tốt lên, tôi cũng không viết nữa.
Chẳng ngờ người dẫn chương trình đó lại là Lâm Dĩ Lam.
Lại càng không ngờ, họ đến với nhau là bởi vì tôi.
Tôi vừa muốn khóc vừa muốn , chỉ cảm thấy thật vô lý.
Chẳng mấy chốc, bài đăng trên Weibo này đã trở thành hot search, câu chuyện về người dẫn chương trình phát thanh và vị tổng tài mù cư dân mạng bàn tán sôi nổi, thân phận của cả hai đã bị lộ.
Thông tin về tôi, người vợ cũ độc ác, càng bị cư dân mạng tìm kiếm.
Vô số người nhắn tin, gọi điện, chửi bới, nguyền rủa tôi.
[Nếu không còn thì buông tay đi không phải tốt hơn sao, hay là không nỡ bỏ tiền của người ta?]
[Lấy nhiều tiền như là muốn đóng quan tài cho mình sao?]
[Chết đi đồ đàn bà già, có thể đừng kinh tởm như không, buông tha cho người ta đi!]
[Người không mới là kẻ thứ ba!]
…
Thậm chí có người còn photoshop di ảnh của tôi.
Tấm ảnh đen trắng, phía trên còn phủ đầy những bông hoa trắng.
Những ngón tay tôi không ngừng run lên.
Thật ra thì tôi đã chọn sẵn di ảnh cho mình từ lâu rồi.
Đó là một bức ảnh Ngụy Tuần chụp cho tôi hồi đại học, tôi hắn với ánh mắt tràn ngập ý .
Tôi cứ tưởng mình đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi, song khi thấy bức ảnh đó, tôi vẫn gục ngã và khóc nức nở.
Bạn thấy sao?