Trên đó từng chữ từng câu đều là tôi lật sách đến tận đêm khuya, từng chút một vắt óc nghĩ cách khích lệ Ngụy Tuần.
Những đêm đó, chúng tôi ngồi cách nhau một cánh cửa, nghe những gì tôi viết một người phụ nữ khác đọc lên.
Thế là trong khi tôi đang cố gắng ở bên hắn từng đêm.
Hắn cứ như thế mà một người phụ nữ khác.
Thật nực biết bao.
Ngụy Tuần cứ ngồi trong thư phòng như cả đêm.
Sáng hôm sau trời sáng, tôi mới ngạc nhiên phát hiện, mái tóc đen của hắn đã bạc trắng một nửa.
Hắn đã bạc đầu chỉ sau một đêm.
19
Ngụy Tuần cầu xin Cố Lam để hắn đến thăm tôi.
Cố Lam không đồng ý, chỉ lạnh:
“Cô ấy không muốn gặp , Ngụy Tuần, đừng bẩn con đường luân hồi của ấy.”
Ngụy Tuần kéo lê thân thể yếu ớt đến cửa nhà ấy để cầu xin, Cố Lam mái tóc của hắn, kinh ngạc đến mức không nên lời.
Một lúc sau, ấy khẽ :
“...Nếu biết có ngày hôm nay thì lúc đầu đừng thế.”
Cuối cùng, ấy vẫn dẫn Ngụy Tuần đến trước bia mộ của tôi.
Ngụy Tuần những chữ trên bia mộ, dường như không nhận ra, cứ đứng lặng ở đó.
Rất lâu sau, hắn khàn giọng :
“Tại sao, ấy không gì với tôi?”
Cố Lam chế nhạo:
“Nói với rồi thì sao?”
“Anh đã người phụ nữ khác, gương vỡ khó lành, cho biết thì chẳng lẽ ấy phải xem sự phản bội của như chưa từng tồn tại sao?”
“Cô ấy không phải không muốn với , ấy chỉ không muốn có bất kỳ liên quan nào với nữa.”
Ngụy Tuần thất thần.
“...Nếu tôi có thể hồi phục thị lực sớm hơn một chút, có lẽ tôi còn có thể thấy ấy lần cuối.”
“Tôi thậm chí còn không thấy ấy lần cuối.”
Cố Lam Ngụy Tuần một cái, đáy mắt hận thù sâu sắc, còn mang theo chút khoái cảm.
“Ngụy Tuần, không thể thấy ấy lần cuối.”
“Bởi vì, giác mạc của chính là của ấy.”
“Cái c.h.ế.t của ấy mới tạo nên sự phục hồi thị lực cho . Trang Vũ Miên, nhỏ ngốc này, khi sống vì mà sống, ngay cả khi c.h.ế.t cũng muốn hiến dâng cho .”
Ngụy Tuần c.h.ế.t lặng.
Cố Lam không để ý đến hắn nữa, quay lưng rời đi.
Mưa thu đến rất nhanh, những hạt mưa nhỏ tí tách nhanh chóng trở nên lớn hơn, những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống từ bầu trời đen kịt.
Ngụy Tuần không đi, hắn chỉ đứng trước bia mộ của tôi.
Như thể đã biến thành một bức tượng đá.
20
Những lời của Cố Lam trở thành giọt nước tràn ly khiến Ngụy Tuần suy sụp.
Tình trạng tinh thần của Ngụy Tuần ngày càng tồi tệ.
Hắn ngày càng im lặng, chỉ thỉnh thoảng gọi tên tôi.
“Miên Miên.”
Ngoài hai từ này, hắn không gì thêm.
Hắn bắt đầu thức trắng đêm, chằm chằm vào gương.
Dường như đang thấy một người khác thông qua đôi mắt của mình.
Về sau, hắn bắt đầu tự bản thân, dùng d.a.o cứa vào cổ tay.
Có lần cứa quá sâu, hắn trực tiếp ngất xỉu vì mất máu.
Nếu không phải thư ký cờ đến tìm hắn và phát hiện ra, đưa hắn đến bệnh viện kịp thời, Ngụy Tuần đã không thể sống sót.
Cố Lam đến thăm hắn một lần, thẳng tay tát hắn một cái.
“Muốn c.h.ế.t thì móc mắt ra rồi c.h.ế.t đi. Nếu ấy biết giác mạc hiến cho loại người như , chắc chắn sẽ tức giận đến mức bật nắp quan tài!”
Ngụy Tuần cuối cùng cũng lên tiếng, vì quá lâu không chuyện, giọng hắn đã khàn đặc.
Hắn vào khoảng không, ngơ ngác :
“Vậy muốn tôi phải sao?”
“Sau khi ấy mất, tôi mới biết người tôi hết lần này đến lần khác, hóa ra đều là ấy.”
Cố Lam lạnh:
“Bây giờ giả vờ thâm để ai ghê tởm đây?”
“Ngụy Tuần, người tổn thương ấy sâu sắc nhất chẳng phải là sao, người nhỏ của photoshop di ảnh của ấy, còn không cho ấy kiện đúng không?”
“Vốn dĩ những ngày còn lại của ấy nếu chăm sóc tốt có lẽ còn sống thêm vài ngày, ai là người bức tử ấy?!!!”
Môi Ngụy Tuần bắt đầu run rẩy dữ dội.
Hắn dường như muốn khóc, gần đây nước mắt tuôn quá nhiều, đã không thể chảy thêm nữa.
21
Sau khi xuất viện, Ngụy Tuần không còn tìm cái c.h.ế.t nữa.
Hắn bắt đầu ăn uống điều độ, uống thuốc ngủ mỗi ngày, nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái.
Hắn lấy lại phong độ, mỗi ngày soi gương và 'Chào buổi sáng, tôi đã trở lại, chúc ngủ ngon'.
Lúc đó hắn ra đi tay trắng, công ty đã thỏa thuận sẽ để lại cho hắn.
Hắn đến công ty vài lần, bán công ty và sắp xếp ổn thỏa cho tất cả nhân viên.
Thi thể của tôi hiến tặng cho nhiều người, những gì còn dùng cơ bản đều đã hiến tặng.
Ngụy Tuần lần lượt đi thăm những người nhận hiến tặng từ tôi.
Trong số đó, người nhận trái tim của tôi là một bé mắc bệnh tim bẩm sinh, ra cũng là duyên số, bé trông lại có chút giống tôi.
Vừa thấy Ngụy Tuần, bé liền ngẩn ngơ, lẩm bẩm :
“Cháu hình như...đã gặp .”
Cô bé lau khóe mắt.
“Kỳ lạ thật, thấy khiến trái tim cháu rất khó chịu, rất đau.”
Ánh mắt Nguỵ Tuần lóe lên nỗi bi thương mãnh liệt, hắn gần như không thể đứng vững, theo bản năng quay người muốn bỏ đi.
Nhưng hắn vẫn cúi xuống, đưa tay xoa đầu bé, rồi mới quay lưng rời đi.
Tôi hắn bước vào một tòa nhà bỏ hoang.
Hắn ngước chân trời, châm một điếu thuốc.
Khói trắng tan trong gió, điếu thuốc nhanh chóng cháy hết.
Ngụy Tuần nhảy xuống.
Trong khoảnh khắc giữa không trung, hắn dường như thấy tôi.
Hắn , rồi : “Miên Miên, đến rồi.”
Giây tiếp theo, hắn rơi xuống đất.
“Rầm.”
Bạn thấy sao?