Tôi bắt đầu thường xuyên xuất hiện ở trước mặt Cố Thịnh.
Ngày nào hắn cũng sẽ đi sớm nửa tiếng, trong vòng năm ngày thì sẽ có ba ngày tôi đuổi kịp để cùng đi thang máy với hắn, lúc này trong thang máy chỉ có hai người chúng tôi.
Tôi cũng không gì nhiều, chỉ chào hỏi một cái, ấn thang máy cho hắn rồi đứng một bên im lặng.
Sau đó vô hôm nào cũng đi lấy một ly cà phê vào giữa trưa.
Hắn thường uống cà phê vào lúc đó, tôi bảo đảm sẽ không đụng mặt hắn ở phòng trà, trước khi hắn rót nước xong đã rời đi, như đã đủ khiến hắn thấy tôi.
Lâu lâu tôi sẽ tăng ca, lúc hắn tan sẽ đi ngang qua vị trí việc của tôi.
Tóm lại là cố gắng xuất hiện ở trước mặt hắn nhiều nhất có thể tuyệt đối không quá nhiều với hắn.
Cuối cùng, lần thứ mười bảy hắn thấy tôi tăng ca đã dừng chân, đi về phía tôi.
“Gần đây thường xuyên thấy tăng ca, có vấn đề gì hả?”
Tôi tỏ ra ngạc nhiên mà ngẩng đầu, chần chừ một lát rồi đưa tài liệu trong tay qua.
“Gần đây mới nhận một hạng mục, công ty này vốn không nhiều, tôi không dám liều nên đành nghiên cứu thêm một chút.”
Cố Thịnh tự nhiên ngồi xuống chỗ ngồi của tôi:
“Để tôi xem.”
Trên người hắn có một mùi gỗ nhàn nhạt, kết hợp cùng với mùi hoa hồng nhạt trên người tôi tạo ra một cảm giác hơi say không nên lời.
“Tôi thấy hạng mục này cũng , đọc báo cáo và trạng tài chính 23 năm qua của công ty họ, cũng không tệ lắm, hơn nữa…”
Hắn đĩnh đạc , tôi đứng bên cạnh gật đầu nghe, thỉnh thoảng lại đưa ra một vài vấn đề có tính chuyên nghiệp cao, sau khi hắn giải đáp thì tỏ ra bừng tỉnh.
“Thì ra là như , cảm ơn Cố tổng, trước đây tôi chưa từng nghĩ đến hướng này.”
“Kĩ năng chuyên môn của vốn đã khá ổn, mà kinh nghiệm việc vẫn còn hơi thiếu, đừng bản thân áp lực quá.”
“Tan sớm một chút đi.” Hắn hiếm khi một câu giỡn.
“Đừng để người ta tưởng tôi là cái đồ lòng dạ độc ác chuyên lột da người, suốt ngày ép công nhân tăng ca.”
Tôi gật đầu, nhận lại tài liệu rồi cùng hắn xuống lầu.
Lúc ra khỏi cửa, hạt mưa bị gió cuốn thổi lên người tôi, tôi do dự mà lùi về sau một bước.
Cố Thịnh vốn định đi, thấy tôi không nhúc nhích, quay đầu lại hỏi:
“Sao thế?”
Tôi xua xua tay: “Không sao cả Cố tổng, ngài đi trước đi, tôi… tôi nhớ ra còn một ít việc.”
Hắn cũng không hỏi nhiều, gật đầu rời đi.
Năm phút sau, xe hắn từ bãi đồ xe dưới tầng hầm ra, tôi vẫn còn đứng ở cửa công ty.
Cố Thịnh mở cửa kính xe xuống: “Cô không lái xe à?”
Tôi ngại ngùng : “Đúng , mà trời mưa hơi khó gọi xe, không sao đâu Cố tổng, tôi chờ một lát nữa sẽ có thôi.”
Hắn mở miệng :
“Lên xe đi, tôi chở về.”
…
Dọc đường, tôi với Cố Thịnh chuyện khá nhiều, hắn hơi kinh ngạc khi nhận ra sở thích của chúng tôi khá giống nhau, thậm chí bộ phim “Thánh Sơn” mà tôi thích cũng là bộ phim hắn thích nhất.
Ban đầu thái độ của Cố Thịnh còn lạnh nhạt, dần dần trở nên nhiều hơn, cho tới khi đến cửa nhà tôi, hắn không dừng xe, tiếp tục đi tiếp.
Tôi mím môi, vừa định nhắc nhở hắn, hắn cũng đã phát hiện ra.
“Xin lỗi, vừa rồi không để ý map.”
Sau khi xe dừng lại, tôi một lần nữa cảm ơn hắn vì đã đưa tôi về.
Cố Thịnh chỉ gật đầu, môi hơi mở ra như muốn gì đó, song lại nuốt lại.
“Sao thế Cố tổng?” Tôi hắn.
“Cô xài nước hoa gì ? Khá thơm đấy.” Lời ra miệng rồi hình như hắn lại hơi hối hận, bây giờ thêm gì đó thì càng xấu hổ hơn, hắn chỉ cúi đầu im lặng.
Trong lòng tôi buồn :
“Penhaligon’s cáo, nhé Cố tổng, ngày mai gặp.”
Bạn thấy sao?