Cả đêm đó Lộ Ngạn không về.
Mấy ngày sau đó, hắn chưa từng xuất hiện trước mặt tôi, tôi nhắn tin cho hắn, gọi điện thoại hắn cũng không nhận.
Nhắn thêm lần nữa thì chỉ nhận một dấu chấm than màu đỏ.
Hắn block tôi rồi, quen thuộc, rất tàn nhẫn.
Trước kia cũng có mấy lần như , Lộ Ngạn am hiểu nhất là giá, lần nào tôi cũng phải ăn khép nép, dỗ hắn mãi hắn mới chịu bỏ qua cho tôi.
Chẳng qua lần này tôi bận chuyển giao công việc, không có thời gian để dỗ hắn.
Tối, tôi đang mua vé máy bay để về quê, điện thoại đột nhiên vang lên.
Là của Lộ Nhạn gọi.
Đầu bên kia điện thoại rất ồn ào, cả trai lẫn không ngừng, tiếng nhạc cách một cái điện thoại cũng khiến tôi đinh tai nhức óc.
“Chị Niệm ơi, Lộ uống nhiều quá rồi, chị đến đón ảnh đi.”
Lộ Ngạn rất thích chơi bời, trong nhà hắn có tiền, lập ban nhạc chẳng qua là sở thích của hắn mà thôi, hắn không kiếm tiền dựa vào cái nghề này.
Trước đây tôi từng hỏi hắn vì sao không thừa kế gia nghiệp, hắn lạnh mấy đứa con riêng của ông cha hắn thèm thuồng tiền như chó thèm xương , hắn không muốn tham gia.
Dù sao tài sản của ông nội và mẹ hắn đều để lại cho hắn, hắn không thiếu tiền, hắn chỉ cần việc mình thích là .
Lộ Ngạn gần như không có tâm với sự nghiệp, ở phương diện này, hai chúng tôi không có tiếng chung.
Mỗi lần tôi lấy hạng mục nào ở công ty, thăng lên chức gì, với hắn, hắn cũng không tỏ ra hứng thú.
Hắn từng khinh thường, tôi vì chút tiền đó mà tháng nào cũng mệt ch/ế/t lên ch/ế/t xuống gì, còn chưa đủ tiền hắn uống rượu một đêm ở quán bar.
Tôi biết, từ trong xương cốt chúng tôi đã không phải là một loại người, ngoại trừ việc trên giường hợp, giữa chúng tôi không có bất kỳ đề tài chung nào.
Tôi không quan tâm linh hồn của hắn, tôi chỉ thích cơ thể của hắn.
Hắn lơ nội tâm của tôi chẳng qua là do đã quen với việc tôi hiểu chuyện.
Cũng tốt, như lúc tách ra, ai cũng không đau lòng.
Tôi nghĩ một hồi, rồi buông điện thoại xuống, ra ngoài cửa sổ.
Thành phố về đêm thoạt trông có vẻ huy hoàng hơn ban ngày một chút, hàng vạn ngọn đèn sáng trưng, ngựa xe qua lại như nước, các loại ánh đèn chồng chéo lên nhau, che đi những ngôi sao đang tỏa sáng trên bầu trời.
Tôi vé máy bay, 8 giờ sáng hôm sau.
Tôi thở dài.
Thật ra tôi không muốn chia tay sớm như , tôi với Lộ Ngạn trên giường thật sự rất hợp, mấy ngày nay áp lực do đổi công ty khá lớn, tôi vốn không định chia tay sớm .
Tôi chép miệng cảm thấy có hơi tiếc, mà cơ hội đã tới rồi, không còn cách nào.
….
Lúc đến quán bar, Lộ Ngạn đang bị một đám con vây quanh.
Mập ốm cao thấp, kiểu gì cũng có, điểm chung là đều rất đẹp, trang điểm đậm cũng không che collagen tràn đầy trên mặt, trông có vẻ còn nhỏ tuổi.
Cũng chẳng trách con thích hắn, trong nhà Lộ Ngạn có tiền, lại hào phóng, đẹp trai, đào hoa ở trên người hắn giống như một ưu điểm để tăng thêm sức hút cho hắn.
Tôi sờ mặt mình, nhớ tới lời chê bai của Lộ Ngạn với tôi.
“Em đã 27 tuổi rồi, đến lúc chăm sóc da mặt rồi đấy, trang điểm cho đẹp lên không?”
Hèn gì hắn chê tôi, thì ra xung quanh hắn toàn là mấy em đầu hai chục.
Tôi không gì, đứng ở bên ngoài, ánh mắt bắt ánh mắt của Lộ Ngạn.
Hắn lại như thể không thấy tôi, rất nhanh đã đi chỗ khác.
Lục Chanh đã đỏ bừng mặt, cả người dính sát vào trên người hắn, õng ẹo: “Anh Lộ uống thêm một ly nữa đi.”
Lộ Ngạn .
Dưới ánh đèn, khóe mắt hắn hơi nhọn, cực kỳ xinh đẹp, lại không có một chút độ ấm nào.
“Uống như không vui, hay là em đút cho đi.”
“Đút như thế nào?”
Lộ Ngạn không gì, chỉ cụp mắt ta.
Nửa giây sau, Lục Chanh hiểu ý, đáy mắt ta hiện lên sự vui mừng, ngửa đầu uống sạch ly Whiskey màu caramel!
Sau đó Lộ Ngạn đột nhiên túm lấy cằm ta, mạnh mẽ hôn xuống.
Hắn hôn không một chút dịu dàng, như thể đang phát tiết cảm , Lục Chanh ngửa đầu thừa nhận, vì thiếu oxy mà khóe mắt dần ướt át.
Môi hai người tràn ra một chút rượu, dưới ánh đèn tản ra một chút quyến rũ, mãi một lúc lâu mới tách ra để lại một sợi chỉ bạc thật dài.
Không khí xung quanh như bùng nổ, mọi người đều đang hét chói tai.
Tôi biết hắn cố ý, hắn đang trừng tôi.
Trừng ngày đó tôi nhăn mặt với hắn, xong việc cũng không chịu đến dỗ hắn.
Cho đến khi tôi đi đến trước mặt Lộ Ngạn, lúc này mọi người mới thấy tôi, dần yên tĩnh lại.
Lộ Ngạn ngẩng đầu, sắc mặt lạnh nhạt:
“Cô tới đây gì?”
Tôi gương mặt này, bỗng nhớ tới những ngày tháng trước đây.
Khi chín muồi, chúng tôi cũng xem như đã từng .
Khó chịu không? Hình như có một chút.
Nhưng mà khó chịu nhiều không thì có vẻ cũng không đến mức đấy, dù sao tôi cũng đã biết Lộ Ngạn là loại người như từ lâu rồi.
Lăng nhăng, không ngừng theo đuổi sự kích thích, không biết từ chối là gì.
Ích kỷ, có lẽ do từ nhỏ đã nuông chiều, lúc nào cũng xem mình là trung tâm, không quan tâm đến cảm nhận của người khác.
Tôi run giọng : “Lộ Ngạn, thật là quá đáng.”
Lộ Ngạn ngẩng đầu tôi, rõ ràng hắn đang ngồi, tôi đang đứng, tôi lại có cảm giác như hắn đang tôi từ trên xuống.
Hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh, nở nụ khinh miệt.
“Quá đáng? Cô có thể chia tay mà, đâu có ai ngăn cản ?”
Tôi không một lời, chỉ hắn.
Tôi không đếm đây là lần thứ bao nhiêu hắn dùng chia tay để uy hiếp tôi.
Lần thứ 50?
Hay là 100 nhỉ?
Mấy người bên cạnh cũng thấy hắn hơi quá đáng, dù sao mấy năm qua, tôi đối xử với hắn như thế nào ai cũng biết, nên nhỏ giọng với hắn:
“Anh Lộ, đừng tức giận với chị dâu nữa, thấy chị dâu sắp khóc rồi kìa.”
Trên thực tế, tôi khóc thật.
Đã diễn thì phải diễn cho trót, khi giọt nước mắt rơi xuống đất, tôi thấy rõ ràng biểu cảm của Lộ Ngạn hơi biến đổi, ngón tay kẹp điếu thuốc của hắn khẽ đậy, hắn vẫn không gì, chỉ lạnh lùng tôi.
Giây tiếp theo, tôi nhẹ giọng :
“Được thôi, Lộ Ngạn.”
“Vậy chúng ta chia tay đi.”
Gương mặt Lộ Ngạn trong nháy mắt trở nên rất khó coi, tôi còn tưởng hắn sẽ nổi điên lên cơ.
Nhưng hắn không giận mà chỉ , chỉ là nụ kiểu gì cũng thấy như đang nghiến răng nghiến lợi.
“Giỏi đấy Chu Niệm, , chẳng qua con người tôi chưa bao giờ ăn lại cỏ.”
“Đến lúc đó đừng có như con chó quay lại cầu xin tôi là .”
“Được thôi.” Tôi gật, lau khô nước mặt.
Sau đó quay đầu rời đi, không hề quay lại hắn một cái.
Đêm đó Lộ Ngạn không về, cả đêm tôi ngồi xóa sạch phương thức liên hệ có liên quan đến hắn, dọn hành lý.
Sáng sớm hôm sau, ngồi trên chuyến bay sớm nhất về quê.
Khi máy bay bay qua tầng mây, tôi rút sim điện thoại, ném vào túi đựng rác.
Bạn thấy sao?