Trước nay tôi cũng chưa từng kiên định mà lựa chọn như , cuộc sống từ nhỏ đến lớn khiến tôi chưa bao giờ hy vọng vào chuyện cảm.
Cho nên tôi quen dùng thủ đoạn, kỹ xảo để có , tôi cho rằng việc đó là đúng, không có gì sai cả.
Trên thế giới này có nhiều nhóm người chắp vá ở bên nhau như , chân thành chỉ tồn tại trong phim truyện, giống như ma , mọi người ai cũng là có chưa ai từng thấy.
Có thể tìm một người đàn ông hợp ý chắp vá là , quan tâm hắn hay không mình gì, vì gì có thứ gọi là .
Tôi cho rằng, tôi không có vấn đề gì cả.
Mãi đến khi có người xé rách sự ngụy trang của tôi, với tôi rằng hắn thích tôi chân chính.
Hắn tôi không cần phải giả bộ nữa, mong rằng chúng tôi sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.
Hắn không giống với Lộ Ngạn.
Tôi sử dụng thủ đoạn đối với Lộ Ngạn để đối xử với hắn là một sự nhục nhã.
Trong nháy mắt, tâm trạng kích hóa thành một lỗ trống lớn, tôi vốn có thể rất nhiều thứ để dỗ dành Cố Thịnh, tôi chỉ có thể ngơ ngác gật đầu.
“Được, em đồng ý với .”
Hắn rất ít khi , hôm nay hồ nước đóng băng đã bị đâm thủng, lộ ra nước xuân.
“Vậy tha thứ cho em.”
Tôi bắt đầu ở chung với Cố Thịnh.
Không hề đi nghiên cứu sở thích của hắn mà dần dần hòa hợp với hắn.
Tôi không cố xem bộ phim mà hắn thích nữa, tối cơm nước xong xuôi sẽ cùng Cố Thịnh ngồi trên sô pha, xem phim kinh dị mà tôi thích.
Bên ngoài hắn tỏ ra rất bình tĩnh, không ngờ tối đến đột nhiên gặp ác mộng mà bừng tỉnh.
Sau đó ôm tôi cả nửa ngày không gì, mãi đến khi tôi sắp ngủ tới nơi mới nhỏ giọng :
“Vợ ơi, sau này đừng xem phim kinh dị nữa không…”
Tôi không uống rượu vang đỏ nữa mà đưa hắn đến hàng quán lề đường uống rượu trắng, hắn không biết uống, bị sặc tới mức mặt mũi đỏ bừng, ho khan tiên lục, tôi đứng bên cạnh bật .
Hắn bực lên, sau này tôi phát hiện hắn lén mua rất nhiều rượu trắng để luyện đô rượu.
…
Lộ Ngạn về rồi, không dây dưa với tôi nữa.
Nghe không hiểu hắn bị sao, đột nhiên về nhà tiếp nhận sản nghiệp trong nhà, cùng đám em của hắn đấu đến mức ch/ế/t đi sống lại.
Ba tháng sau, Cố Thịnh cầu hôn tôi.
Hắn muốn nhanh chóng kết hôn với tôi, không muốn đợi nữa.
Tin tôi đính hôn không hiểu sao Lộ Ngạn lại biết, một hai phải hẹn tôi ra ngoài chuyện.
Sau khi báo với Cố Thịnh, tôi hẹn Lộ Ngạn ở giữa sườn núi, bên dưới là biển, bọt sóng đập vào đá, hải âu bay quanh trên bầu trời.
Lộ Ngạn mặc áo hoodie màu đen dựa vào lan can, hắn đưa cho tôi một chai bia, còn mình ngửa đầu uống một ngụm, ngắm chiếc nhẫn kim cương 8 cara trên tay tôi, giọng điệu chua loét.
“Hai người mới ở bên nhau bao lâu mà đã đính hôn rồi?”
Tôi cầm chai bia : “Ở bên đúng người thì không cần phải chờ lâu.”
Hắn nhạo, sau đó lại im lặng biển rộng bên dưới, một lúc lâu sau mới mở miệng:
“Chu Niệm, còn phải sao bây giờ đây?”
“Em chơi như , chơi chán rồi tiện tay ném đi, bây giờ em lại hạnh phúc mỹ mãn, còn phải sao bây giờ đây?”
“Nhiều thích như , gì mà phải sao bây giờ, còn sợ không tìm đối tượng à?” Tôi hì hì đập vai hắn, thấy Lộ Ngạn không thì rút tay lại, nhẹ nhàng :
“Lộ Ngạn, thật ra cũng không phải thích tôi thật đâu, nếu thích tôi thì lúc chúng ta ở bên nhau, đã không phản bội tôi.”
“Chỉ là bị đá nên không cam lòng mà thôi.”
Lộ Ngạn không gì, uống cạn bia trong tay.
Tôi đưa chai bia cho hắn: “Chúc sau này sẽ hạnh phúc, tôi thật đấy.”
Sau đó tôi xoay người rời đi.
Đi thật xa rồi, Lộ Ngạn đột nhiên gọi tôi lại, run run .
“Nhưng mà Chu Niệm à, thích em thật mà!”
Bước chân của tôi không dừng lại, quay lưng vẫy vẫy tay với hắn, tiếp tục đi về phía trước.
Điện thoại kêu ting ting, là tin nhắn của Cố Thịnh.
“Anh đã luyện đô rồi, đêm nay quyết chiến ở quán nướng dưới lầu.”
Tôi không nhịn bật , trả lời hắn.
“Được, ai say trước là con cún.”
Trời cao biển rộng nơi xa xa, ánh mặt trời xuyên qua những tầng mây.
Mùa xuân tới thật rồi.
HẾT.
Bạn thấy sao?