Cố Thịnh đi rồi, không tức giận, cũng không cãi nhau với tôi.
Hắn không gì hết, cũng không tôi.
Tôi ngơ ngác đứng ở hành lang, muốn gọi hắn rồi lại không lên tiếng.
Bệnh cảm hình như vẫn còn hơi khó chịu, mà tôi không còn cảm giác nữa.
Tôi chỉ cảm thấy trong lòng mình trống trơn, lạnh lẽo, giống như gió lạnh đang tưới vào tim.
…
Hai ngày sau, tôi hết bệnh trở lại đi .
Tôi vẫn tăng ca như thường, đến phòng trà rót cà phê, tôi không còn gặp hắn nữa.
Thì ra hắn đã muốn tránh, thì tôi sẽ thật sự không gặp .
Wechat thường ting ting cả ngày, hôm nay cũng không có tĩnh.
Hắn như thể đã hoàn toàn quên đi tôi.
Đôi lúc tôi còn tìm niềm vui trong đau khổ, nghĩ may là hắn không sa thải tôi, người này thật sự công tư phân minh.
Đôi lúc lại nhịn không mà cắn răng, hắn còn không thèm lấy việc công ra để trả thù, coi thường tôi đến mức sao?
Tôi cũng không đi tìm hắn.
Đã bị bắt tại trận còn giải thích cái gì nữa, giải thích thêm cũng không có ích gì.
Với điều kiện của Cố Thịnh, những có âm mưu với hắn phải xếp thành một đội, chẳng qua do thiên thời địa lợi nhân hòa nên tôi mới thành công mà thôi, cũng không khác gì so với những người đó cả.
Tôi khôi phục lại hoạt việc và nghỉ ngơi trước đây, một mình đi rồi một mình tan .
Rõ ràng trước đây không cảm thấy gì cả, sau khi quen với cảm giác hai người đột nhiên quay trở lại cuộc sống độc thân khiến người ta không nhịn cảm thấy hơi đơn.
Nhưng không biết Lộ Ngạn lấy đâu ra tin tôi đã chia tay, bắt đầu chặn đường truy đuổi tôi.
Sau một lần nữa bị hắn chặn ở cửa nhà, tôi không nhịn thở dài.
“Rốt cuộc là muốn gì? Tôi đã rồi, tôi sẽ không quay lại với đâu.”
Lộ Ngạn dựa vào cạnh cửa, tai đeo đôi bông tai màu bạc lấp lánh.
Hắn nhường mày: “Dù sao giờ em cũng không có đối tượng, một mình cũng là một mình, hay là thử quay lại với xem?”
“Anh kém tên họ Cố kia chỗ nào, em xem mặt — —”
“Tiền? Anh cũng không thiếu, hắn có thể cho em bao nhiêu, cũng có thể cho em bấy nhiêu. Việc gì em phải tốn thời gian trên người hắn?”
Tôi lười nhiều với hắn, mất kiên nhẫn : “Tôi thích ấy, liên quan gì đến ?”
Lộ Ngạn , đôi khi tôi căm hận thế giới này, nụ đáng ghét như ở trên mặt hắn vẫn đẹp.
“Em thích hắn.” Trong giọng lạnh băng của hắn mang theo sự chế nhạo.
“Nhưng hắn thích em không?”
Hắn ghé sát lại gần tôi, ánh mắt nặng nề:
“Thứ hắn thích chỉ là sự giả vờ của em, mà không như thế, thích em của bây giờ.”
“Hắn và em vốn không phải là người chung đường, chuyện cảm do giả vờ mà có sẽ có tương lai sao?”
Câu cuối cùng này chọc trúng tim tôi.
Đúng , cảm giữa tôi và Cố Thịnh chẳng qua là do giả vờ cả.
Nhưng cảm của tôi với hắn không phải là giả, tôi thích hắn thật.
Nhưng Lộ Ngạn đúng, thì có ích lợi gì đâu?
Cố Thịnh sẽ không thích tôi nữa.
Người kiêu ngạo như hắn lại bị tôi lừa gạt như , với hắn mà chắc đây là một đoạn lịch sử đen tối không thể xóa nhòa ấy chứ.
“Chu Niệm, chúng ta mới là trời sinh một đôi.” Giọng Lộ Ngạn như mê hoặc, như nàng tiên cá ngâm nga giữa đêm khuya, kéo con mồi hắn đã trúng xuống nước.
Tôi hơi hé miệng, ngay vào lúc tôi đang định , điện thoại bỗng vang lên.
Cúi đầu thì thấy là tin nhắn Wechat.
Là Cố Thịnh gửi tới.
“Có rảnh không? Lát nữa đến đón em, chúng ta gặp nhau đi.”
“Không.” Tôi ngẩng đầu với Lộ Ngạn.
“Gì cơ?” Hắn sửng sốt.
“Tôi tôi không quay lại với .” Tôi vào mắt hắn, nghiêm túc mà gằn từng chữ.
“Tôi không thích .”
Tôi không muốn phải tạm bợ nữa.
Bạn thấy sao?