Tình Yêu Chỉ Đẹp [...] – Chương 11

Giọng hát ấm áp, hơi khàn vang lên, tác uống rượu của tôi dừng lại, trợn tròn mắt lên sân khấu.

Lộ Ngạn mặc sơ mi đen đang ngồi trên ghế gảy đàn ghi-ta, dây chuyền màu bạc tỏa sáng lấp lánh trên cổ hắn, khiến đám người ồn ào bỗng im lặng, ánh đèn mê ly cũng biến mất, tôi chỉ có thể vào mắt hắn, ánh sáng nhàn nhạt trong đôi mắt ấy.

Mấy bên dưới đều bị cuốn hút, sôi nổi bàn luận tí nữa phải đi xin Wechat.

Tất cả tựa như khoảnh khắc mà lần đầu chúng tôi gặp nhau ấy.

Chẳng qua lần này tôi không đi về phía hắn.

Lộ Ngạn một tay cầm đàn ghi-ta, chậm rãi đi xuống sân khấu, với tôi: “Thêm Wechat nhé?”

Cả quán bar bỗng chốc ầm ĩ, tôi cảm thấy trái tim bình tĩnh như nước của mình bỗng nổi gợn sóng.

Tôi phức tạp Lộ Ngạn:

“Phải sao?”

Không phải là tôi coi thường bản thân, tôi có thể ra Lộ Ngạn thật sự thích tôi, sự thích của hắn là thích tôi như thế nào? Hay là vì lúc ở bên tôi, tôi chăm sóc hắn tỉ mỉ, cẩn thận, không bao giờ vì hắn ngoại ầm ĩ với hắn, thích tôi vì tôi hiểu chuyện mà thôi.

Tôi cảm thấy có lẽ bây giờ tất cả mọi thứ mà hắn đang là vì trong tiềm thức của hắn, tôi luôn ở thế yếu hơn, hắn luôn toàn quyền khống chế mối quan hệ của chúng tôi, bây giờ hắn bị một đứa liếm là tôi đá nên mới không cam lòng mà thôi.

Đám người chậm rãi tản ra, Lộ Ngạn chào một tiếng với sân khấu, âm nhạc tiếp tục, hắn ngồi xuống bên cạnh tôi, dựa vào ghế sô pha, thở dài.

“Lời em ngày hôm đó, về nghĩ lại thì đúng là như thế thật.”

“Mấy năm qua chúng ta ở bên nhau lúc nào cũng là em xin lỗi , em trả giá cho rất nhiều, ngược lại vẫn luôn em tổn thương, em rời khỏi , có thể hiểu .”

Biểu cảm hắn hơi ngập ngừng tựa như có mấy lời rất không muốn không không , giọng hơi thô:

“À… sau này sẽ sửa, sẽ đối xử tốt với em, cũng sẽ không qua lại với người phụ nữ khác, em có thể — —”

Như nhớ tới câu tuyệt đối sẽ không nhai lại cỏ ngày đó, mặt hắn đỏ lên, trông như vừa mới ra một quyết định trong lòng:

“Có thể quay lại với không?”

“Xin lỗi em, trước đây là không tốt!”

Tôi kinh ngạc mà Lộ Ngạn, còn tưởng hắn bị ai chiếm xác ấy chứ.

Lộ Ngạn luôn cao ngạo hất cằm tôi thế mà cũng xin lỗi, còn chủ xin quay lại với tôi.

“Ai chỉ cái này?” Trong lòng tôi biết đây chắc chắn không phải phong cách việc của hắn, có ai đó đã chỉ hắn .

Lộ Ngạn mím môi: “… Mấy em của , sau khi chia tay em, họ với bình thường thật là quá đáng, rằng muốn theo đuổi vợ thì không ch/ế/t vì sĩ diện — —”

Nói tới đây, có vẻ hắn đã tới cực hạn rồi:

“Cho nên em có muốn quay lại với không?”

“Anh tốt hơn những đối tượng xem mắt của em nhiều, em từng quen , sau này thấy ai chắc cũng chướng mắt nhỉ? Còn có cái tên sếp hôm đó của em, vừa đã biết là cái đồ văn phòng không thú vị, chỉ biết chuyện công việc với em, chúng ta đã ở bên nhau ba năm, chúng ta mới là thích hợp nhất.”

Tôi trả lời một nẻo: “Anh cách nào để ông chủ đồng ý cho hát thế này?”

Lộ Ngạn cong môi: “Anh mua luôn cửa hàng của hắn, bây giờ mới là ông chủ.”

“Em thích cửa hàng này à? Anh tặng em.”

“Không cần.” Tôi uống hết ngụm rượu cuối cùng trong ly, xách túi đứng dậy.

“Cảm ơn ý tốt của , hát hay lắm, mà quay lại thì thôi.”

Không khí lắng đọng lại, Lộ Ngạn mím môi, không cảm tôi.

“Tại sao?”

Lộ Ngạn có một đôi mắt đào hoa xinh đẹp, dù không vui cặp mắt kia vẫn luôn sáng ngời, ướt át, hiếm khi thấy hắn lạnh lùng như .

“Bởi vì…”, tôi , “Từ trước đến nay tôi không bao giờ ăn lại cỏ.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...