16
Tôi nhớ khoảng thời gian mới cưới, chúng tôi vẫn thường xuyên nhắn tin, chia sẻ với nhau những chuyện thú vị hàng ngày.
Sau khi Tô An Lam ly hôn rồi đưa con về nước, tần suất nhắn tin giữa tôi và Lục Trạch Vũ ngày một thưa dần.
Thậm chí sau này, có chuyện gì chỉ gọi điện hoặc nhắn vài câu ngắn ngủi qua SMS.
Anh bận, không còn thích trò chuyện nữa.
Lúc đầu tôi chẳng nghĩ gì. Cho đến khi phát hiện ghim đầu khung chat với Tô An Lam, và hai người họ… chưa bao giờ ngừng liên lạc.
Tôi lướt tay, hủy ghim.
Sau khi bỏ ghim mới thấy, khung trò chuyện với tôi đã tụt xuống cuối danh sách.
Tôi dứt khoát xóa và chặn luôn tài khoản đó.
Tiện tay… cũng chặn toàn bộ liên lạc từ Lục Trạch Vũ.
Anh tôi sau khi biết tin tôi ly hôn, lập tức gọi điện mắng tôi một trận:
“Dựa vào đâu mà mày tha cho Lục Trạch Vũ dễ dàng như ? Đã ly hôn thì phải cho nhà họ Lục chó gà không yên mới hả dạ!”
Tôi nhẹ, khuyên : “Thôi đi à.”
“Dù sao cũng là sáu năm hôn nhân em từng thương bằng cả chân thành, em không muốn nó kết thúc trong bùn lầy.”
Tôi vẫn muốn giữ thể diện.
Đầu dây bên kia im lặng, rồi tôi khẽ chửi một câu: “Vô dụng.”
Rồi cúp máy.
Vừa đặt điện thoại xuống, tài khoản ngân hàng báo có khoản chuyển khoản 10 triệu từ tôi.
Anh viết: “Cứ bước tiếp đi. Anh sẽ luôn là chỗ dựa cho em.”
Tôi cay sống mũi, mà nước mắt rơi.
May mà… tôi không đơn.
Việc đăng ký và tìm địa điểm mở công ty tôi giúp đỡ rất nhiều. Người đầu tư chính là tôi, nên tiến độ triển khai mọi thứ cực kỳ nhanh.
Lần đầu khởi nghiệp, tôi bận đến mức không có thời gian chạm đất.
Thi thoảng, nghe người ta nhắc đến chuyện Lục Trạch Vũ bị ung thư gan.
Nhưng còn trẻ, dù là giai đoạn cuối, nếu tích cực điều trị và chịu bỏ tiền thì vẫn có thể sống thêm vài năm nữa.
Lục Trạch Vũ điên cuồng liên lạc với tôi, muốn gặp tôi một lần.
Tôi nghĩ ngợi rồi vẫn tranh thủ đến bệnh viện.
Gặp rồi, lại chẳng gì. Chỉ lặng lẽ tôi — như thể bao nhiêu cũng không đủ.
Tôi cảm thấy vô vị, định quay người rời đi.
“Nguyệt Nguyệt…”
Anh đột nhiên gọi tôi lại, chậm rãi mở lời: “Trước đây cứ nghĩ người mình là Tô An Lam, giờ mới nhận ra… ta chỉ là một phần cố chấp thuở trẻ mà không thể có .”
“Những năm qua em luôn ở bên … thật ra chẳng thể rời xa em.”
Giọng càng lúc càng khàn, đến cuối cùng gần như nghẹn ngào:
“Nguyệt Nguyệt… thực sự rất em.”
17
Tôi chợt nhớ lại cái đêm Tô An Lam qua đời, quỳ gối dưới mưa gào khóc, ta đến chết đi sống lại…
Suýt nữa thì tôi lên .
Tình của — thật quá rẻ mạt.
Vài mẩu chân thành góp nhặt lại, cũng có thể đem ra khoe như thể sâu nghĩa nặng.
Đáng tiếc…
Những thứ mà ngày trước keo kiệt không chịu trao, giờ tôi chẳng còn cần nữa.
Tôi mỉm : “Nghỉ ngơi đi. Sớm mà về gặp Tô An Lam, chẳng phải là điều mong ước sao?”
“Không phải… không phải mà…”
Giọng khàn đặc, như đang xé rách cổ họng để phản bác.
Vừa vài câu, đã thở gấp, ngay cả thêm một chữ cũng cực kỳ khó khăn.
Tôi tốt bụng đưa ly nước trên tủ đầu giường cho :
“Không còn quan trọng nữa, Lục Trạch Vũ.”
“Chuyện liên quan đến … tôi không quan tâm nữa rồi.”
Ánh sáng vốn đã không nhiều trong mắt , dần dần vụt tắt. Giống như mặt hồ chết lặng, không còn gợn sóng.
Tôi nghĩ, mình đã rất rõ ràng rồi.
Tôi biết vẫn đang dõi theo tôi.
Nhưng tôi không ngoảnh lại.
Chỉ lặng lẽ quay lưng, bước đi, từng bước một rời khỏi .
Hai năm sau, công ty tôi chính thức niêm yết. Trong buổi tiệc ăn mừng, tôi nhận một cuộc gọi lạ.
Đầu dây bên kia tự xưng là luật sư của Lục Trạch Vũ, có chuyện quan trọng cần gặp tôi.
Tôi không từ chối, đến gặp ngay trong ngày.
Luật sư đưa tôi một xấp giấy, tôi mở ra xem — là di chúc.
“Cách đây một năm, khi biết mình không sống bao lâu nữa, Lục tiên sinh đã lập sẵn di chúc này. Căn dặn tôi phải đích thân giao cho .”
Vì sợ bệnh không qua khỏi, ta đã sớm chia sẵn tài sản hai phần.
Một nửa cho mẹ mình.
Nửa còn lại… để lại cho tôi.
Tôi thực sự có chút bất ngờ. Nghĩ rằng, với cảm ta dành cho Tô An Lam, ít nhiều cũng sẽ để lại cho Nhân Nhân một phần bảo đảm.
Không ngờ — lại để lại toàn bộ cho tôi, người vợ cũ đã ly hôn.
Có lẽ ta muốn dùng cách này để chứng minh, rằng ta thực sự tôi.
Nhưng không biết…
Tình chân chính, vốn dĩ không cần chứng minh.
Bạn thấy sao?