Hôm tôi sẩy thai ngoài ý muốn, cũng là ngày người cũ của Lục Trạch Vũ – Tô An Lam qua đời vì bạo bệnh.
Anh ấy tắt máy, cả ngày không liên lạc .
Nằm trên giường bệnh, tôi vô lướt thấy đoạn video đang lên hot search – có người quay cảnh ấy quỳ trong mưa, ôm đầu khóc nức nở.
Trong video, ta đầy hối hận, khóc nghẹn ngào giữa tiếng mưa rơi: “An Lam, em nhiều lắm, đừng rời xa mà…”
Bình luận phía dưới như nổ tung, ai cũng khen là người đàn ông si hiếm có.
Tôi không khóc cũng chẳng loạn, chỉ lặng lẽ ấn một lượt thích rồi tự mình thủ tục xuất viện.
Tối hôm đó, khi Lục Trạch Vũ đề nghị nhận nuôi con của Tô An Lam, tôi mỉm đồng ý:
“Chúc mừng , có con rồi nhé.”
Anh lại chột dạ, tưởng tôi đang mỉa mai: “An Lam đã không còn nữa, em đâu cần phải châm chọc như .”
“Em định tranh giành với người đã khuất sao?”
…
Đối với sự bình tĩnh của tôi, Lục Trạch Vũ chỉ nghĩ rằng tôi đang cố gượng, cố mỉa mai.
Tôi nhạt, không giải thích.
Sau đó chủ cầm lấy vali trong tay : “Anh muốn ở phòng khách phía tây à? Em đi dọn dẹp.”
“Không cần, ở phòng bên cạnh phòng ngủ chính là rồi.”
Tôi khựng lại, nơi trái tim như bị cắn một cái, nhói lên.
Căn phòng đó, là phòng trẻ em tôi và cùng trang trí hai tháng trước, khi biết tôi có thai.
Là căn phòng chúng tôi chuẩn bị cho đứa con của mình.
Giờ thì sao, chẳng buồn chớp mắt, liền đem nó cho người khác ở.
Thấy tôi không phản ứng, Lục Trạch Vũ như chợt nhận ra gì đó, ánh mắt thoáng hiện chút áy náy, giọng cũng nhẹ hơn: “Nhân Nhân mới tới, chưa quen nhà, ở gần chúng ta một chút, cũng yên tâm hơn.”
“Đợi con mình ra đời, sẽ cùng em sắp xếp lại một căn phòng khác, tốt hơn.”
Tôi không gì, trái tim dần lạnh đi, đến mức tê cứng, không còn cảm giác.
Lục Trạch Vũ đâu biết, đứa con từng mong đợi… đã không còn nữa rồi.
Phòng đó cho ai ở, giờ cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Tôi gật đầu, không từ chối.
Vừa xoay người, một bóng nâu lướt qua từ ổ chó, theo sau là tiếng hét thất thanh của một bé .
Cô bé nhỏ xíu khóc lóc lao vào lòng Lục Trạch Vũ:“Ba Trạch Vũ, con sợ quá…”
Anh vội vỗ về dỗ dành: “Nhân Nhân đừng sợ, ba Trạch Vũ sẽ bảo vệ con.”
Tôi khung cảnh ấm áp trước mắt, chỉ thấy chói mắt. Cúi người bế con chó lên, tôi quay đi.
Sau lưng vang lên giọng của Lục Trạch Vũ: “Nhân Nhân từng bị chó cắn, con bé sợ chó.”
Tôi quay đầu lại , không hiểu muốn gì.
Anh chỉ nhàn nhạt ngẩng mắt, giọng không cho phép từ chối: “Em mang Đản Quyển đi chỗ khác đi.”
Đản Quyển là món quà cưới tặng tôi năm chúng tôi kết hôn.
Sáu năm qua, chưa từng rời xa chúng tôi lấy một ngày.
Giờ đây, chỉ vì con của người cũ, chẳng hề do dự muốn đem nó đi.
Tôi ôm chặt con chó trong lòng, cố kìm nén tiếng run rẩy trong giọng .
“Được.”
Tôi , thôi.
Dù sao… tôi cũng sắp đi rồi.
2
Tôi gom hết đồ đạc của Đản Quyển, nhờ giúp chăm sóc nó tạm thời.
Khi trở về nhà, Lục Trạch Vũ đang trong phòng ru con bé Nhân Nhân ngủ.
Cửa phòng đóng kín, tiếng trò chuyện bên trong vẫn rất rõ ràng.
“Ba Trạch Vũ, con nhớ mẹ lắm…”
Giọng nghẹn ngào như vừa mới khóc xong:
“Ba cũng rất nhớ mẹ con… Nhân Nhân ngoan, ngủ đi, chúng ta gặp mẹ trong mơ nhé?”
Móng tay tôi bấm sâu vào lòng bàn tay, mỗi lúc một chặt, rồi lại buông ra.
Tôi quay về phòng, khóa mình trong không gian yên tĩnh thuộc về riêng tôi.
Nửa đêm, cảm cuối cùng cũng lan tràn thành phản ứng thể xác.
Tôi cuộn tròn trong chăn, dạ dày quặn đau, mồ hôi lạnh túa khắp người.
“Lục Trạch Vũ…”
Khi ý thức mơ hồ, tôi lẩm bẩm gọi tên Lục Trạch Vũ, không có ai đáp lại.
Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi.
Anh từng Nhân Nhân mới đến nơi lạ lẫm, ngủ không yên giấc, phải ở bên cạnh con bé.
Tôi khổ, gượng dậy gõ cửa phòng bên cạnh.
“Lục Trạch Vũ, em đau dạ dày dữ dội, có thể đưa em đến bệnh viện không?”
Nếu không phải nửa đêm khó bắt xe, chắc tôi cũng chẳng phiền .
Nhưng tôi vẫn đánh giá quá cao vị trí của mình trong lòng .
Lục Trạch Vũ đang nửa nằm trên giường, nhẹ nhàng dỗ dành đứa trẻ trong lòng. Anh chỉ do dự một giây, rồi từ chối thẳng thừng.
“Nhân Nhân đã khóc cả đêm, khó khăn lắm mới ngủ yên, không thể thiếu người bên cạnh.”
“Em tự bắt xe đi nhé.”
Dù đã chuẩn bị tâm lý cho việc rời đi, lời vẫn như những mũi tên sắc nhọn, xuyên thẳng vào người tôi.
Hòa cùng cơn đau dạ dày đang cào xé, khiến tôi đau đến nghẹt thở.
Tôi lặng người đứng đó vài giây, đến khi định mở miệng thêm gì đó, tôi nhẹ nhàng kéo cửa lại, rời đi.
Những thứ vốn không nắm , có đưa tay ra cũng là thừa thãi.
Tôi… vốn không nên với tay.
3
Cơn đau dạ dày cấp tính khiến tôi phải truyền nước một mình cả đêm trong bệnh viện.
Thỉnh thoảng, thấy những cặp vợ chồng tay trong tay chăm sóc nhau, lòng tôi lại trôi về những ký ức xa xôi — những ngày tháng hạnh phúc khi còn bên Lục Trạch Vũ.
Không sao đâu, thời gian là liều thuốc tốt nhất.
Những đêm tôi thao thức không ngủ, thời gian sẽ dần liếm sạch vết thương rướm máu này cho tôi, rồi cũng sẽ lành.
Sáu giờ sáng, Lục Trạch Vũ gọi điện: “Đỡ hơn chưa? Sao em vẫn chưa về?”
Tôi gắng sức rời khỏi bệnh viện trong trạng chưa chợp mắt chút nào, ánh nắng trên đầu chói lóa: “Em đỡ rồi.”
“Vậy về sớm nấu bữa sáng đi. Hôm nay là ngày đầu Nhân Nhân chuyển trường, đi trễ không hay đâu.”
Tôi lạnh cúp máy, cơn gió sớm lướt qua mà như dao cắt vào da.
Nếu một giây trước tôi còn muốn hỏi : “Anh còn em không?”
Hay là: “Anh từng em chưa?”
Thì khoảnh khắc này, tôi chỉ thấy — chẳng còn cần thiết nữa.
Những câu trả lời đó, giờ đã không còn quan trọng.
Còn tôi, cũng không để tâm nữa.
Tôi tìm một quán ăn sáng gần đó, từ tốn ăn hết một bát cháo, rồi xách phần ăn mang về nhà.
Lục Trạch Vũ đã chờ ở nhà đến mất kiên nhẫn, tôi vừa mở cửa ra là lập tức cằn nhằn.
“Không phải bảo em về sớm sao? Sao lâu rồi mới về.”
“Đây là đồ ăn sáng em chuẩn bị à?”
Anh cau mày khó chịu khi thấy túi bánh bao và sữa đậu nành tôi đặt trên bàn.
“Nhân Nhân còn nhỏ như , sao có thể ăn đồ ăn ngoài? Chút dinh dưỡng cũng không có.”
Ánh mắt thậm chí còn lướt qua túi thuốc bác sĩ kê cho tôi mà chẳng buồn để ý — thuốc cần uống đúng giờ.
Mà — người chồng của tôi suốt 6 năm trời.
Không một câu hỏi thăm, chỉ toàn lời trách móc.
Chỉ vì bữa sáng tôi chuẩn bị cho con người cũ của , không vừa lòng .
Bạn thấy sao?