Ánh mắt hắn hiện lên bối rối: “Khương Hạ, em nghe giải thích…”
“Không cần giải thích. Tôi không muốn nghe nữa.”
Tôi đã cho hắn vô số cơ hội để giải thích, hắn chọn cách nhắm mắt ngơ và để mọi chuyện diễn ra tự nhiên. Hắn không thấy sự sụp đổ của tôi và chỉ đổ lỗi cho tôi vì đã hành như một kẻ mất trí.
“Hứa Nguy, Thẩm Thanh Thanh đúng, rung , không phải sao? Cần gì phải lừa mình dối người chứ.” Tôi nhẹ nhàng nhỏ.
“Không phải…” Vẻ mặt Hứa Nguy đau đớn: “Anh chỉ cảm thấy Thẩm Thanh Thanh rất giống em, giống em lúc còn trẻ.”
Tôi khẩy: “Hứa Nguy, không đủ trong sạch.”
Tôi cũng không nghi ngờ hắn thật lòng đối với tôi, thật lòng có thể thay đổi trong nháy mắt. Chúng tôi từng nhau, bây giờ thì không. Ánh mắt tôi về phía hắn không còn nữa. Chỉ có sự bình yên ở bên trong.
Hứa Nguy giật mình, rồi đột nhiên nhận ra điều gì đó, vội vàng chạy tới nắm lấy tay tôi, không ngừng xin lỗi: “Khương Hạ, xin lỗi. Anh xin lỗi, em có thể cho tôi một cơ hội nữa không? Anh sẽ không liên lạc với ấy nữa.”
Tôi nhắm mắt lại, mệt mỏi mở miệng: “Không có cơ hội. Hứa Nguy, chúng ta kết thúc rồi.”
Hứa Nguy, ba mươi tuổi, liên tục “Tôi xin lỗi” với tôi.
Nhưng tôi nhớ rõ, lúc hai mươi bốn tuổi hắn từng : “Khương Hạ, vĩnh viễn sẽ không bao giờ điều gì khiến em thất vọng.”
9
Hứa Nguy bắt đầu canh giữ ở bên cạnh tôi cả ngày, chọc tôi , hơn nửa đêm chạy đi xếp hàng mua sủi cảo mà tôi thích.
Tôi đã chán ngấy với tất cả những chuyện này và với giọng mất kiên nhẫn: “Hứa Nguy, vô ích thôi. Tôi đã quyết tâm ly hôn. Anh đã nếu một ngày nào đó phản bội tôi, sẽ rời khỏi nhà với hay bàn tay trắng.”
Hắn hoảng loạn, kiếm cớ rời đi và bắt đầu đi sớm về muộn, bắt đầu chạy trốn. Như là chỉ cần tôi không nhắc tới, chuyện này có thể giải quyết.
Hôm đó, điện thoại của mẹ tôi gọi tới, tôi vừa mới kết nối.
“Khương Hạ! Con đang nổi điên cái gì, hôn nhân không phải trò , ly hôn liền ly hôn, Hứa Nguy đã với chúng ta rồi, các con chắc chắn sẽ có con!” Mẹ tôi tức giận thuyết giáo tôi một trận.
Trái tim của tôi như vừa bị đánh mạnh, vừa đau vừa ấm ức. Tôi nghẹn ngào mở miệng: “Mẹ, con cũng đã cố hết sức rồi. Con, giống như hầu hết phụ nữ trong gia đình, thích tự dằn vặt bản thân và muốn cho con mình một gia đình lành mạnh. Con tin tưởng ta sẽ thay đổi, không ngừng vì ta mà tìm lý do thuyết phục chính mình. Nhưng bây giờ con không thể tìm ra lý do để thuyết phục bản thân nữa, sự thật trần trụi hiện ra trước mắt con và con không thể tự lừa dối mình.”
Nước mắt tôi ào ào rơi: “Mẹ, con muốn tự do.”
Mẹ tôi dừng lại vài giây, thở dài một tiếng: “Lúc đầu, cha con và mẹ đã bảo con đừng lấy chồng xa, con không chịu nghe. Bây giờ bị như , đáng đời con.”
Nói xong mẹ liền cúp điện thoại.
Ngày hôm sau tôi tỉnh ngủ, nghe tiếng chuyện loáng thoáng dưới lầu. Nghi hoặc đi xuống lầu, ngạc nhiên hét lên: “Cha, mẹ! Sao hai người lại tới đây?”
Mẹ tôi trừng mắt tôi và : “Con là con của chúng ta, chúng ta không tới thì ai tới, con không cần phải nhảm.”
Cha tôi cũng hớn hở: “Cha tới chỗ dựa cho con, Hạ Hạ, đừng sợ nữa.”
Hứa Nguy nhận tin tức, từ bệnh viện chạy về. Hắn quỳ xuống trước mặt cha mẹ tôi nhận lỗi.
Cha tôi tức giận muốn đánh hắn, bị mẹ tôi ngăn lại.
Mẹ nhẹ nhàng : “Hứa Nguy, hôn nhân của cậu và Hạ Hạ đã kết thúc rồi, trốn tránh cũng vô dụng. Tôi còn nhớ rõ lúc ấy tôi và cha con bé không đồng ý cho nó lấy chồng xa, nó khẩn cầu chúng tôi, cậu đối với nó rất tốt, nó sẽ không chịu ấm ức. Nhưng vậu xem bây giờ nó đã lãng phí thời gian thành cái dạng gì, nó không còn nữa, ngày hôm qua lúc nghe điện thoại nó với tôi, nó muốn tự do, cuộc hôn nhân này khiến nó quá mệt mỏi.”
Mỗi lời ra, ánh sáng trong mắt Hứa Nguy lại nhạt đi một chút. Hắn cúi đầu và khóc.
Tôi giật mình phát hiện, tôi đối với hắn không còn cảm giác đau lòng nữa.
Sau một hồi lâu, Hứa Nguy ngẩng đầu lên, cố gắng mang theo chút hy vọng cuối cùng: “Khương Hạ, giữa chúng ta thật sự không thể sao? Nếu em mệt mỏi, có thể biến mất một thời gian, cho em đủ không gian, có thể…”
Tôi khẽ lắc đầu, vạch trần chút ảo tưởng cuối cùng của hắn: “Hứa Nguy, giữa chúng ta là một sinh mệnh. Là lỗi của , cũng là lỗi của tôi.”
10
Sau khi tôi và Hứa Nguy nhận giấy chứng nhận ly hôn, tôi rời khỏi thành phố này mà không có bất kỳ lưu luyến nào, trở về nhà để phát triển sự nghiệp.
Thỉnh thoảng tôi nghe tin tức về Hứa Nguy từ người khác. Nghe Thẩm Thanh Thanh vẫn quấn lấy Hứa Nguy, muốn ở bên hắn, muốn kết hôn với hắn. Hứa Nguy không gật đầu, cũng không lắc đầu.
Có Hứa Nguy chỗ dựa cho, thái độ đối xử với bệnh nhân của Thẩm Thanh Thanh rất xấu, đã nhận rất nhiều khiếu nại. Trong một lần xô đẩy người nhà bệnh nhân, ta cố ý dùng chân vấp ngã người khác, bồi thường ba vạn đồng, bị bệnh viện sa thải.
Tình cảm mãnh liệt của hai người rút đi, tam quan không hợp, còn lại chỉ có vô số tranh cãi. Mệt mỏi ngày này qua ngày khác.
Hứa Nguy đã mắc phải một sai lầm không thể sửa chữa trong một ca phẫu thuật đơn giản và đã bị bệnh viện đình chỉ công tác. Đây là một đòn giáng mạnh vào cuộc đời hắn.
Về sau, nghe hắn cũng rời khỏi thành phố này. Thẩm Thanh Thanh tìm hắn như phát điên, hắn chặn tất cả phương thức liên lạc của Thẩm Thanh Thanh… Về chuyện hắn đã đi đâu, cũng không ai biết.Có thể là phát triển lại ở thành phố nào đó.
Nhưng mà, cũng không quan trọng.
Tôi mở một cửa hàng thú cưng mình thích ở quê, thỉnh thoảng trêu mèo, trêu chó. Cuộc sống thật thú vị.
Dù là sự nghiệp hay sở thích, thế giới này rộng lớn như . Trước khi trở thành vợ hay mẹ, trước hết hãy là chính mình.
Qua vài năm, cửa hàng thú cưng của tôi ăn thuận buồm xuôi gió. Thậm chí còn mở nhiều chuỗi cửa hàng.
Tôi đã cứu rất nhiều chó mèo hoang. Chúng gần như chiếm trọn cuộc sống của tôi và là nguồn năng lượng dồi dào trong cuộc sống đầy mệt mỏi của tôi.
Tôi nghĩ là tôi dũng cảm. Và dũng cảm, không bao giờ là quá muộn.
(–END–)
Bạn thấy sao?