Tình Yêu Bay Theo [...] – Chương 6

6

Tôi mất khống chế bỏ lại chuyện trong tay, vọt tới bệnh viện. Tôi cũng không biết tại sao mình lại đến đó. Có lẽ vì đó là nơi cuối cùng tôi không còn liên lạc với con mình nữa.

Ở góc phòng, tôi nghe thấy tiếng y tá thở dài: “Ai, Khương Hạ không phải là vợ của bác sĩ Hứa sao? Cô ấy cũng thật thảm, nếu đến sớm vài phút, không chừng còn có thể giữ đứa bé.”

Tôi bỗng nhiên dừng bước.

“Ai không phải chứ? Ngày đó tôi cũng ở đây, chỉ cần đến sớm ba phút, đứa nhỏ có thể giữ .”

“Họ chờ đợi đứa nhỏ lâu như , ai, mọi thứ thay đổi quá nhanh, các kế hoạch không thể theo kịp những thay đổi đó.”

Tôi lao ra, túm lấy y tá như một kẻ điên. Tôi hỏi: “Cô cái gì?”

Y tá kia hoảng sợ, ánh mắt né tránh: “Tôi… tôi không gì cả.”

“Tôi đã nghe hết rồi. Cô xem, nếu tôi đến sớm hơn vài phút thì đứa bé đã có thể cứu, đúng không?” Mắt tôi đỏ hoe.

Y tá trưởng đứng ra khuyên nhủ: “Khương Hạ, không ai muốn chuyện này xảy ra cả.”

Tôi nâng cao âm lượng: “Thì ra không phải lỗi của tôi, tất cả là lỗi của Thẩm Thanh Thanh!”

“Khương Hạ!” Hứa Nguy sải bước chạy tới, đám người tự nhường đường cho hắn.

Hắn nhanh, sắc mặt nghiêm nghị: “Em đừng sự nữa!”

Trong lúc ngây người, Hứa Nguy vội kéo tôi đến phòng việc của hắn.

Âm thanh giảm xuống đến mức đóng băng: “Em đây là lại muốn gì nữa ? Đại tiểu thư.”

7

Tôi tức giận đến nỗi ném hết đống tài liệu trên bàn hắn xuống đất và hét lên:

“Hứa Nguy, nghe bọn họ cái gì chưa? Nếu em đến sớm vài phút, đứa bé đã có thể cứu rồi. Là Thẩm Thanh Thanh! Hôm đó ta ngăn cản em mở cửa. Cô ta cố ý . Cô ta muốn g.i.ế.c c.h.ế.t đứa con của chúng ta!”

Ánh mắt Hứa Nguy lóe lên: “Không thể nào, Thanh Thanh không phải là loại người như .”

“Làm sao biết ta không phải là loại người như ?”

“Cô ấy vẫn còn trẻ, tâm tư không ác độc như em nghĩ.”

Giọng trầm thấp của hắn vang đến tai tôi, nó giống như tiếng sét, lý trí của tôi bị tan vỡ bởi những lời hắn .

“Hứa Nguy, có biết ngày đó ta tới tìm tôi cái gì không? Cô ta đêm đó không về nhà là vì ở cùng một chỗ với ta! Cô ta cho tôi xem lịch sử trò chuyện của hai người, vừa ghét bỏ tôi lại không thể không chiều theo ý tôi, có phải rất mệt không? Đến lúc này, còn định với tôi rằng hai người chỉ là đồng nghiệp đơn thuần thôi sao? Anh nghĩ tôi là đồ ngốc sao? Hứa Nguy, ở bên tôi, thật sự khó cho .”

Tôi ngã mạnh xuống đất và hét lên như một người điên.

Hứa Nguy ngồi xổm xuống, như bất lực đưa tay ôm tôi vào trong ngực: “Em vẫn đang trong thời gian ở cữ, đừng khóc.”

Sau đó hắn đưa tôi về nhà.

Tôi Hứa Nguy xa lạ trước mắt, đột nhiên tỉnh táo lại. Tôi tìm kiếm trên mạng những điều cần ý trong thời gian ở cữ, vì hắn mà để cho cơ thể mình không khoẻ, không đáng.

Từng ngày trôi qua.

Hôm nay, Hứa Nguy đang ở trong phòng tắm tắm rửa thì điện thoại di của hắn lại “ting ting” hiện lên một loạt tin nhắn.

Là Thẩm Thanh Thanh gửi tới.

[Bác sĩ Hứa, em rất nhớ .]

[Em uống nhiều rồi, sẽ tới đón em chứ?]

Phía sau kèm theo một định vị, là ở công viên Cảng Cửu Long.

Tôi giả vờ như không thấy, đặt điện thoại xuống.

Không lâu sau, Hứa Nguy từ phòng tắm đi ra và cầm điện thoại di lên.

Hắn liếc mắt tôi một cái, ánh mắt do dự. Cuối cùng hạ quyết tâm: “Khương Hạ, trong viện có một bệnh nhân khó chữa, thông báo họp khẩn cấp, đi sớm về sớm. Cơm đã xong, em nhớ ăn.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu: “Được, biết rồi.”

Mười lăm phút sau, Thẩm Thanh Thanh gọi điện thoại tới: “Đừng cúp máy, đừng lên tiếng, để chúng ta xem bác sĩ Hứa hay tôi.”

Ngay sau đó Hứa Nguy từ xa chạy tới, giọng lo lắng và sốt ruột truyền đến: “Trễ thế này rồi, sao con lại ra ngoài uống nhiều ? Anh đưa em về nhà nhé.”

Thẩm Thanh Thanh tủi thân: “Bác sĩ Hứa, không thể ly hôn với Khương Hạ sao? Anh cũng thích em không phải sao?”

“Không thể.” Hứa Nguy rất nhanh đưa ra đáp án: “Anh không thể rời khỏi ấy, sẽ không ly hôn với ấy”

.

“Là trách nhiệm sao?” Thẩm Thanh Thanh đột nhiên kêu lên, ngã vào trong lòng hán, : “Nhưng mà, bác sĩ Hứa, hãy cảm nhận xem, bị em hấp dẫn, đúng không?”

Tôi bình tĩnh bấm ghi âm. Trong ống nghe truyền đến âm thanh mập mờ.

Thẩm Thanh Thanh thở hổn hển, mang theo ý tứ dụ dỗ: “Anh xem, trái tim không biết dối.”

Tôi cúp điện thoại, bóc một viên kẹo vị cam mình thích, bỏ vào trong miệng.

8

Ba giờ sáng, Hứa Nguy trở về. Thấy tôi còn ngồi trên sô pha, thuận tay mở đèn. Hắn ngồi xuống bên cạnh tôi, sờ sờ tóc tôi: “Làm sao ? Ngủ không sao? Đi thôi, kể chuyện xưa cho em nghe.”

Hắn đưa tay kéo tôi không liền ném cho tôi ánh mắt nghi hoặc.

Tôi lạnh lùng hắn, nhẹ giọng : “Hứa Nguy, chúng ta ly hôn đi. Tôi quá mệt mỏi rồi.”

Hắn mệt mỏi dựa lưng vào ghế sô pha: “Khương Hạ, em biết mình đang gì không? Chúng ta ở bên nhau nhiều năm như , cái gì cũng đã qua, biết em để ý chuyện đứa nhỏ, chúng ta còn trẻ. Anh thừa nhận vì công việc mà bỏ bê em…”

“Nghe đi.” Tôi đưa di qua cho hắn, cắt đứt lời kế tiếp của hắn.

Hứa Nguy nhận lấy điện thoại di , mở ghi âm. Từng lời hắn Thẩm Thanh Thanh với nhau đều truyền ra rõ ràng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...