Mang thai tăng sự nhạy cảm của tôi. Tôi đọc các bài viết trên mạng và biết rằng một số người có mùi cơ thể khi mang thai. Tôi sợ rằng mình cũng gặp vấn đề tương tự, vì tôi tắm ít nhất hai lần một ngày.
Nhìn vẻ mặt chán ghét của Thẩm Thanh Thanh, mặt tôi đỏ bừng rồi trắng bệch, giống như là cởi sạch quần áo để cho người ta vây xem. Một cảm giác xấu hổ đột nhiên dâng lên trong lòng tôi.
Hứa Nguy không gì, dường như hắn đồng ý với lời ta , điều này khiến tôi càng cảm thấy khó chịu.
Một giây sau Thẩm Thanh Thanh che miệng: “Ôi… Cái miệng c.h.ế.t tiệt này, thầy à, em về trước đây, không cần tiễn em, thầy lên cùng đi.”
Cô ta xong rời đi như không có việc gì.
Hứa Nguy nhận chuyển phát nhanh của tôi, nắm tay tôi lên lầu.
Sau khi vào cửa, tôi đẩy Hứa Nguy ra, chất vấn hắn: “Anh có ý gì, cũng cảm thấy trên người em có mùi đúng không?”
Hứa Nguy xoa xoa huyệt Thái Dương: “Anh không gì cả, em ơn đừng vô lý thế không?”
Ngón tay tôi không khỏi run rẩy: “Hứa Nguy, có phải rất hối hận vì cưới tôi phải không? Nếu không có tôi, và Thẩm Thanh Thanh đã có thể nhau và kết hôn rồi, đúng không? Tôi là vợ , để người khác tôi như , trong lòng không bực sao?”
Hứa Nguy tức giận ném mạnh gói hàng xuống đất: “Anh và Thanh Thanh chỉ là đồng nghiệp đơn thuần thôi.”
Hắn rút một điếu thuốc, nghĩ ngợi rồi lại đặt xuống: “Nếu em thực sự không có việc gì để , em có thể ra ngoài và đăng ký một lớp học theo sở thích. Tại sao cứ mãi kiếm chuyện ở đây?”
Tôi lau nước mắt, toàn thân run rẩy: “Quan hệ đồng nghiệp đơn thuần mà sau khi tan hai người còn đi cùng nhau?”
Hứa Nguy đứng dậy: “Khương Hạ! Rốt cuộc em muốn thế nào? Anh là con người mà! Anh đã rất mệt mỏi sau một ngày việc rồi. Anh không muốn tranh cãi với em. Hãy bình tĩnh lại đi.”
Vừa hắn vừa cầm áo khoác trên ghế sô pha rồi đi thẳng qua tôi ra khỏi cửa. Tôi gọi vô số cuộc điện thoại, đầu tiên hắn không nhận, sau đó trực tiếp tắt máy.
Tôi không hiểu từ khi nào cuộc hôn nhân của chúng tôi lại đi đến bước này. Trong cuộc sống ngoại trừ cãi vã cũng chỉ có cãi vã, tôi cũng rất mệt mỏi. Tôi cũng không muốn.
Những nỗi bất bình của tôi xuất phát từ vấn đề này chưa bao giờ giải quyết và cảm của tôi chưa bao giờ giải quyết thỏa đáng.
Tôi ngủ thiếp đi trên ghế sô pha, ngày hôm sau khi tỉnh lại, tôi đã tìm khắp nhà không thấy Hứa Nguy.
Cả đêm hắn không trở về.
Ngược lại Thẩm Thanh Thanh đã tìm tới cửa.
5
“Đừng , ấy đi , là tôi tự mình tới tìm , ấy không biết.” Thẩm Thanh Thanh ngồi trên ghế sô pha một cách quen thuộc, nhấp một ngụm trà, thấy tác của tôi thì khẩy.
Cô ta đi thẳng vào vấn đề: “Bác sĩ Hứa đã ở cùng tôi tối qua.”
Tôi siết chặt lòng bàn tay: “Sau đó thì sao?”
“Cô buông tha cho ấy đi, ấy không còn thích nữa.”
Thẩm Thanh Thanh đưa điện thoại cho tôi, trên màn hình hiện ra khung trò chuyện giữa ta và Hứa Nguy:
[Điều này có xảy ra với tất cả phụ nữ mang thai không?]
[Thật phiền phức, một chút là khóc, một chút là tức giận.]
[Giờ giờ tôi cũng không muốn chuyện với ấy, không có chủ đề chung.]
[Hôm nay ấy lại hỏi tôi ấy có xinh đẹp không, tôi xinh đẹp, ấy lại tôi trái lương tâm, thật khó hầu hạ.]
[Tôi không muốn ở nhà, thật áp lực, tôi nguyện đi , em còn có cái gì không biết, tôi dạy em.]
[Ở bên em, cảm thấy như mình trở về tuổi thanh xuân.]
[Tôi ăn rồi, em ăn cơm chưa?]
[Ngủ sớm một chút, nếu không ngày mai đi lại không có tinh thần, lần này tôi cũng không cho em việc vặt nữa.]
[Em ở đâu? Tôi đi đón em.]
……
Những dòng chữ trên màn hình đ.â.m vào mắt tôi.
Tôi ngẩng lên, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng và xa cách của mình.
“Cô tiểu tam đến nghiện rồi à? Tôi cần phải nhắc nhở một chút, chúng tôi là vợ chồng pháp luật thừa nhận. Nếu muốn ly hôn thì bảo Hứa Nguy tới chuyện với tôi.”
Cô ta muốn thấy tôi khóc, thấy tôi sụp đổ tôi sẽ không cho.
Tôi khoanh tay, lạnh lùng ta: “Sở dĩ hiện giờ xuất hiện ở đây, là bởi vì Hứa Nguy không chịu ly hôn với tôi không phải sao?”
Quả nhiên, Thẩm Thanh Thanh lập tức nổ tung: “Bác sĩ Hứa không chịu ly hôn, là bởi vì đứa nhỏ, ấy đã sớm đối không có cảm giác với ! À, sớm muộn gì hai người cũng sẽ ly hôn, chúng ta hãy chờ xem!”
Cô ta tức giận túm lấy túi xách của mình, dùng sức đóng cửa lại.
Chờ sau khi ta rời đi, tôi vô lực tựa vào sô pha.
Tôi cảm thấy bồn chồn suốt cả ngày. Trong đầu đều là sự tương tác thân mật giữa bọn họ.
Bạn thấy sao?