Tình Yêu Bay Theo [...] – Chương 2

2

2

Hứa Nguy hút thuốc xong, trở lại xe, giọng điệu cũng dịu đi: “Lần sau không có việc gì thì đừng tùy tiện chạy lung tung, Khi ra ngoài nhớ bỏ một ít kẹo và socola vào túi. Nếu có vấn đề gì thì gọi cho .”

“Được, em biết rồi.”

Tôi cúi mắt xuống: “Hứa Nguy, cổ tay còn đau không?”

Hắn thoáng qua, buông tay áo xuống, ngữ khí không hề gợn sóng: “Không sao, không đau.”

Tôi quay đầu ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến những tin nhắn trò chuyện tôi thấy trên điện thoại của hắn, lòng tôi đau nhói.

Lúc tôi đang trên đường đến bệnh viện, nhân viên y tế đã thực hiện cuộc gọi liên lạc khẩn cấp đầu tiên. Hắn đang nhắn tin cho Thẩm Thanh Thanh, bảo ta tới văn phòng luyện tập.

Đầy màn hình là “bé ngốc”, “Học trò nhỏ”… Giống như những gì Hứa Nguy đã từng đối với tôi.

Hiện tại, trong những tin nhắn giữa tôi và hắn, phần lớn đều là một mình tôi lẩm bẩm, chia sẻ cùng hắn những gì mắt thấy tai nghe.

Tôi chạm vào bụng mình, lúc này vẫn chưa nhô ra.

“Chúng ta đi siêu thị đi, mua chút đồ ăn để ở nhà.”

Tôi có con rồi. Tôi phải suy nghĩ cho đứa bé, cho nó một gia đình lành mạnh.

Hứa Nguy lái xe đến siêu thị, dừng xe, một tay hắn ôm eo tôi, một tay đẩy xe mua sắm. Chúng tôi giống như tất cả các cặp vợ chồng thương nhau.

Hắn cẩn thận lựa chọn các nhãn hiệu socola và hương vị kẹo cho tôi, tôi hứng thú lật xem quần áo trẻ con.

Bỗng nhiên, một cậu bé từ xa chạy tới, tôi mất thăng bằng.

Tôi theo bản năng đỡ lấy bụng, đứng vững, nhẹ nhàng : “Con trai, đừng chạy loanh quanh trong trung tâm thương mại. Rất dễ va phải người khác đấy.”

Không ngờ, mẹ của cậu bé từ phía sau đuổi tới, che ở trước mặt nó, chỉ vào tôi chửi ầm lên: “Nó chỉ là một đứa trẻ, nó biết gì chứ? Cô có cần phải mắng nó như không?”

Tôi giải thích: “Tôi không mắng nó. Tôi chỉ bảo nó đừng chạy loanh quanh trong siêu thị mà thôi…”

“Cô không mắng nó mà nó lại cúi đầu sao? Tại sao nó lại không đụng c.h.ế.t đi, đụng c.h.ế.t mới đúng.”

Nhìn thấy càng lúc càng có nhiều người vây xem xung quanh.

Tôi nghiêm túc ta: “Đầu tiên, có rất nhiều người trong trung tâm thương mại. Rất dễ va phải người khác nếu chạy xung quanh. Hôm nay con trai đã va phải tôi. Còn nữa, tôi đang mang thai, may mà tôi không bị ngã, nếu tôi ngã, các người có thể chịu trách nhiệm không?”

Hứa Nguy từ từ bước về phía tôi bằng đôi chân dài, dừng lại bên cạnh tôi và liếc mắt lướt qua tôi.

Hắn cau mày: “Lại sao ?”

Tôi nuốt không trôi cơn tức này, vừa mới chuẩn bị cáo trạng thì người phụ nữ đối diện kích mở miệng: “Bác sĩ Hứa, là cậu sao? Cậu còn nhớ tôi không? Chúng ta đã gặp nhau trong bữa cơm tối hôm trước.”

Hứa Nguy giương mắt qua, trong nháy mắt đổi lại khuôn mặt tươi ôn hòa: “Tôi nhớ rồi.”

Người phụ nữ thẳng lưng và tỏ vẻ tự tin.

“Hứa Nguy, người phụ nữ này là vợ cậu sao? Sao lại không hiểu chuyện như ? Con tôi chẳng qua chỉ đụng ta một cái, ta đã không muốn bỏ qua.”

Tôi tức đến mức đỏ cả cổ: “Chị này, tôi đã với chị là tôi có thai rồi mà! Tôi cũng không mắng con chị, chị điếc à!”

Sắc mặt Hứa Nguy lạnh xuống: “Đủ rồi! Còn chưa đủ xấu hổ sao? Đi nhanh lên!”

Hắn ra sức kéo tôi ra khỏi siêu thị, thậm chí còn không thèm lấy miếng socola đã chọn.

Đợi đến cửa, hắn hất tay tôi ra: “Nó còn nhỏ như , em so đo với nó gì? Thú vị sao?”

Có lẽ là do ảnh hưởng của hormone, tôi hét lên với giọng khóc nức nở:”Hứa Nguy, hiện tại thai còn chưa một tháng, nhịp tim còn chưa ổn định, nếu em ngã, khả năng rất cao là không giữ !”

Hứa Nguy bĩu môi: “Không phải còn chưa ngã sao… Chuyện bé xé ra to, già mồm.”

Nói xong, hắn lên xe và rời đi, để lại tôi đứng đó một mình.

Nước mắt mờ đôi mắt tôi. Là tôi quá già mồm sao?

Tôi những cặp đôi bước ra khỏi trung tâm thương mại và nhớ lại những năm tháng tôi và Hứa Nguy ở bên nhau.

Có lần chúng tôi đang ăn khuya ở một quán ăn, một gã say rượu vô va vào tôi và những lời tục tĩu với tôi. Hứa Nguy đã đánh nhau với gã đàn ông đó ngay tại chỗ.

Hắn túm lấy cổ áo của gã say rượu và bằng giọng cứng rắn: “Anh đụng phải tôi, xin lỗi ấy đi! Không biết thì rửa sạch miệng một chút. Sao dám thế với ấy?”

Sau đó hắn : “Chính cũng không dám chạm vào người em, dựa vào cái gì để cho người khác va vào. Sau này nếu ai dám em một câu không phải, em hãy tát bọn họ, sẽ chỗ dựa cho em.”

Khi đó, cho dù tôi muốn ngôi sao trên trời, hắn cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho tôi.

Tôi bước đi vô định trên đường.Những ký ức về quá khứ hiện về trong tâm trí tôi từng cái một như một tia chớp thoáng qua.

Gió lạnh thổi tung mái tóc tôi. Tôi đột nhiên cảm thấy cuộc hôn nhân này vô cùng nhàm chán.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...