Tình Yêu Bay Theo [...] – Chương 1

1

TÌNH YÊU BAY THEO GIÓ [FULL]

Tác giả:

Ngun: Zhihu

Raw: Deĩng

Edit: Nhân Trí

—–

Tôi bị hạ đường huyết ngất xỉu trên đường, người ta đưa vào bệnh viện. Chuyện đầu tiên khi tỉnh lại là gọi điện thoại cho người liên lạc khẩn cấp Hứa Nguy.

Hắn mặc áo blouse trắng chạy tới, lạnh lùng chỉ trích tôi: “Em có thể đừng vì chút chuyện nhỏ này mà tìm không, còn có bệnh nhân đang chờ, em cho rằng ai cũng giống như em sao?”

Lúc này, một y tá khóc sướt mướt chạy vào: “Bác sĩ Hứa, không có thầy ở đó, em cũng không dám chích thuốc.”

Hứa Nguy kiên nhẫn trấn an ta: “Không sao đâu, có tôi ở đây rồi.”

Sau đó hắn vội vã rời đi.

Tôi kết quả xét nghiệm nước tiểu trong tay, đột nhiên cảm thấy cuộc hôn nhân kéo dài ba năm này thật không thú vị.

1

“Cô à, thật ngại quá, kỹ năng của em chưa nhuần nhuyễn, không dám một mình.” Cô y tá trẻ Thẩm Thanh Thanh lè lưỡi tinh nghịch, thuận miệng giải thích bằng giọng điệu khiêu khích.

Trước khi họ đến, tôi đã nghe thấy những lời bàn tán của các y tá xung quanh:

“Hôm nay có ca phẫu thuật nào quan trọng không? Sao bác sĩ Hứa lại tăng ca?”

“Không, không có phẫu thuật nào cả. Chỉ là kiểm tra sức khỏe và tiêm thuốc theo quy định. Có lẽ ấy vì học trò nhỏ Thẩm Thanh Thanh kia thôi nhỉ?”

“Thẩm Thanh Thanh thật may mắn khi gặp một người thầy có trách nhiệm như bác sĩ Hứa. Hôm nay là ngày nghỉ của ấy, ấy lại nguyện quay lại tăng ca để dạy ấy.”

Cho nên tôi biết Hứa Nguy cơ bản không có bệnh nhân nào để hắn không thể thoát ra .

Từ khoa Phẫu thuật thần kinh đến phòng truyền dịch, khoảng cách chỉ có một hành lang và hai cầu thang. Nhưng từ lúc tôi gọi đến khi hắn chạy tới, mất gần một giờ.

Cơn hạ đường huyết của tôi vẫn chưa hoàn toàn bình phục, ấm ức vươn tay về phía Hứa Nguy: “Hứa Nguy, đầu em hơi choáng, hơn nữa em còn có tin vui này…”

“Đủ rồi!”

Hứa Nguy ngắt lời tôi: “Em có thể hiểu chuyện một chút không, có người nhà nào giống như em, không có việc gì mà lại chiếm dụng tài nguyên công cộng?”

Giọng điệu không kiên nhẫn của hắn khiến tôi sững sờ một lúc lâu.

Chúng tôi gặp nhau trên đường leo núi, thêm phương thức liên lạc của đối phương, ngày đêm, chúng tôi hiểu rõ đối phương, khích lệ lẫn nhau, sưởi ấm lẫn nhau.

Sau ba năm bên nhau, chúng tôi lựa chọn bước vào lễ đường hôn nhân. Mọi người đều tôi tìm một người đàn ông vừa đẹp trai vừa dịu dàng.

Giờ phút này, người đàn ông mà bọn họ bảo là tốt đang lạnh lùng tôi.

Tôi hít sâu một hơi, giữ bình tĩnh, nước mắt vẫn không kiềm chế chảy xuống: “Hứa Nguy, em nghe , hôm nay vốn nghỉ phép, không phải phiên trực của .”

“Anh nguyện tăng ca vì ta đúng không?” Tôi chỉ vào Thẩm Thanh Thanh: “Anh thật không dễ dàng mới có thể có một ngày nghỉ, còn tự nguyện tăng ca, có nghĩ đến cảm nhân của em không?”

Lông mày Hứa Nguy nhíu lại vì tức giận: “Em có thể đừng phát điên ở trước mặt mọi người không? Nếu em có điều gì muốn , chúng ta sẽ chuyện khi về nhà. Bây giờ còn nhiều việc khác phải .”

Nói xong, hắn liền vội vã cùng Thẩm Thanh Thanh rời đi.

Lúc hắn sắp ra khỏi cửa…Tôi : “Hứa Nguy, em có thai rồi.”

Âm thanh đó không to cũng không nhỏ, cũng đủ để hắn nghe thấy.

Hứa Nguy giật mình một cái, bước nhanh tới, mừng rỡ kéo tay tôi: “Em em có thai à?”

“Ừm.” Tôi đưa báo cáo kiểm tra nước tiểu cho hắn.

Hứa Nguy đọc đi đọc lại tờ giấy nhỏ kia, cuối cùng với Thẩm Thanh Thanh: “Tôi đưa ấy về trước, nếu có thắc mắc gì thì cứ liên hệ với tôi.”

Hắn thay áo blouse trắng, mặc chiếc áo nỉ màu xám đơn giản.

Chúng tôi một trước một sau ra cửa bệnh viện.

Sau khi ngồi xuống, tôi suy nghĩ một chút, nhẹ giọng với hắn: “Hứa Nguy, thực ra, hạ đường huyết nghiêm trọng có thể tử vong. Nó có thể hoảng loạn, tay run rẩy và đổ mồ hôi lạnh… Anh là bác sĩ, hiểu rõ hơn em. Nếu hôm nay không có người qua đường gọi cấp cứu, em và con có thể đã gặp nguy hiểm.”

Hứa Nguy bực bội châm một điếu thuốc.

“Em mang thai, không thể ngửi mùi thuốc lá.”

Tay hắn dừng một chút, vốn định dập tắt, lại dừng xe ở ven đường: “Anh xuống xe hút đây.”

“Anh thực sự không biết em đang nghĩ gì. Anh biết mình bị hạ đường huyết, em lại không ở nhà mà chạy lung tung. Em ngất xỉu và đổ lỗi cho người khác. Em đã trưởng thành rồi, em không thể có trách nhiệm hơn với bản thân mình sao?”

“Ting ting…” Điện thoại di đặt ở vị trí tay vịn vang lên, tôi cầm lên , chính là học trò Thẩm Thanh Thanh của hắn: “Bác sĩ Hứa, về nhà nhớ xử lý vết thương ở tay nhé. Cảm ơn .”

Tôi xuyên qua cửa sổ xe về phía Hứa Nguy đang bị khói bao quanh.

Cánh tay của hắn đầy những lỗ kim.

Trong giờ phút tôi phấn khởi muốn báo tin vui cho hắn, hắn đã lấy thân mình mô hình để Thẩm Thanh Thanh thực hành.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...