“Ngẩn ra gì? Né qua bên chút!” Anh tôi liếc xéo, nhỏ giọng nhắc nhở.
Tôi nghiến chặt răng đến nỗi hàm dưới muốn vỡ vụn.
“Ơ kìa, em cũng ở đây sao? Chẳng lẽ ‘kim chủ’ của tôi sản rồi nên giờ phải ra ngoài thêm nuôi tôi à?” Anh ấy khẽ, giọng điệu đầy trêu chọc.
Mọi người xung quanh đều tròn mắt sững sờ. Bao gồm cả tôi.
“Chuẩn bị họp rồi, mình ra ngoài trước đi.” Vương Tân kéo nhẹ tay áo tôi.
Toàn thân tôi cứng đờ, vừa mới nhấc chân…
“Để ấy rót trà cho tôi đi.” Anh ấy nhàn nhã buông một câu.
Toàn bộ buổi họp, với tôi mà , là từng nhát đòn giáng thẳng vào đầu.
Anh ấy chính là đối tác lớn mà tôi phải đích thân tiếp đón.
Anh ấy là thiếu chủ tập đoàn Khôn Hành.
Là cái tên mà các nữ minh tinh trong showbiz tranh nhau để cưới.
Người vừa mới đây thôi còn nằm trong vòng tay tôi, Vậy mà giờ đã trở thành một nhân vật cao cao tại thượng, với thế lực và địa vị vượt xa tầm tay tôi.
Một tháng trả ấy 10 triệu để bao nuôi…Ngẫm lại thấy đúng là trò hề.
Khoảng cách giữa tôi và ấy bỗng chốc xa vời vợi. Đầu óc tôi quay cuồng, ù ù như muốn nổ tung.
Cuối cùng, cuộc họp cũng kết thúc.
Mọi người lần lượt rời khỏi, còn tôi vẫn đứng đó như một khúc gỗ.
Anh ấy bước tới, vòng tay ôm lấy eo tôi, kéo sát vào lòng.
“Sao thế, bé? Lâu ngày không gặp… không nhớ tôi à?”
Đúng , đã hai tuần không gặp nhau rồi.
“Anh là đồ lừa đảo!”
Tôi giận dỗi đến mức muốn khóc. Bị ấy lừa suốt thời gian qua tôi còn tưởng mình đang bao trai đẹp, còn đắc ý lắm nữa.
“Rõ ràng là em mạnh mồm ép ‘tiểu bạch kiểm’ của em mà!”
“Nhưng… em tưởng chỉ là…”
Tôi tưởng là một chàng trai nghèo, là người cần em giúp đỡ…Hóa ra, em mới là người bị nuôi từ đầu đến cuối…
Bây giờ có gì nữa… cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Vừa , đôi môi nóng rực của đã áp xuống, chẳng thèm quan tâm gì đến hoàn cảnh.
“Anh điên à? Đây là công ty của em đấy!”
“Vậy thì đổi chỗ.” Anh đáp bình thản.
“Đi đâu?”
“Đương nhiên là về nơi em bao nuôi rồi.”
Chưa kịp phản kháng, đã nắm tay tôi kéo thẳng ra khỏi phòng họp.
Toàn bộ công ty thấy hết. Bao gồm cả tôi… và các nhân viên của ấy.
“Đi đi! Đi đi!” Anh trai tôi bỗng nhiên sốt sắng… một cách kỳ lạ.
Gì trời? Vì doanh thu công ty, đến cả em ruột cũng sẵn sàng “hy sinh” sao?!
24
“Lâu không gặp, có nhớ không?”
Vừa vào cửa, đã không chờ thêm giây nào, lập tức bế thốc tôi lên, đi thẳng vào phòng ngủ.
Meoo~
“Tiếng… mèo?”
Tôi vui mừng đẩy ra, chạy lại ôm lấy bé mèo đang kêu trong góc.
Là con mèo Ragdoll mà tôi từng rất thích ở thành phố Xuyên!
Anh mua nó thật sao?!
Anh thì đang… máu nóng bốc lên đầu, chẳng còn tâm trạng nào để “ chuyện đương” hay chơi với mèo— chỉ muốn vồ lấy tôi.
“Anh không là không thích mèo à?”
“Nhưng em không phải là em rất thích sao?”
Vẫn gương mặt lạnh lùng ấy, vẫn khí chất tổng tài không đổi.
“Vậy là… mỗi ngày đều tự mình dọn khay cát mèo?”
“Chứ còn sao nữa? Chờ em về rồi biến cái nhà này thành ổ sinh học vi khuẩn à?”
Trời ơi… người đàn ông trước mắt lúc này—đừng là tôi đổ lần nữa, mà là đổ muốn xỉu luôn rồi.
Tôi buông con mèo ra, lao tới ôm chặt lấy , hôn tới tấp, như thể muốn bù lại toàn bộ khoảng thời gian xa cách.
Chim hoàng yến? Không, ấy là… vàng ròng đích thực của tôi!
“Giờ thì… có thể ‘ chính sự’ chưa?”
Anh bật dậy, ném mèo ra khỏi phòng, xấu xa không giấu giếm.
Anh bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, ép tôi cùng ‘thoát’ theo.
Đúng là… bị tôi chiều riết rồi giờ bám người thật sự.
“Chết rồi, chắc chắn em sẽ lại với ba mẹ em mất! Nếu họ biết thì…”
Giữa cơn mê loạn, tôi đột nhiên tỉnh táo lại vì một tia sợ hãi.
“Biết rồi.”
“Hả?”
“Ngay từ lúc em dắt ra khỏi công ty ấy… Tụi mình đã lên hot search rồi.” Anh thản nhiên buông một câu, rồi lại cúi đầu tiếp tục “chuyện chưa xong”.
Giây phút ấy, như một con sư tử đang trong kỳ tìm —mắt đầy khát vọng và chiếm hữu, không có chút lý trí.
25
#Thiếu gia Tập đoàn Phương Hành lộ chuyện đương – Hot search hạng nhất.
“Đẹp đôi ghê! Cô này body và nhan sắc chẳng thua gì minh tinh luôn đó!”
“Ủa? Không phải ấy đang hẹn hò với chị Cảnh nhà tui sao? Tui từng ship hai người đó mà… đau lòng quá.”
“Nghe kia cũng là con nhà giàu, là hôn ước gia tộc gì đó đó!”
“Cô đó học cùng trường với tôi nè Nửa năm trước tôi còn quay video hai người họ hẹn hò ở trường!”
“Cái gì? Còn đang là sinh viên á??”
Tôi cầm điện thoại, đọc từng bình luận mà trong lòng dâng trào một cảm khó tả—từng từ từng chữ đều khiến tôi… cực kỳ mãn nguyện.
“Là… sắp xếp phải không?”
“Xem như là .”
“Vậy… quen em em từ trước rồi?”
“Anh trai em tổ chức đám cưới ở khách sạn của , chỉ là… tận chủ nhà thôi.”
“Thế sao lại ở trong phòng em em để thay đồ?!”
“Vì đang đợi em bước vào.”
“……CÁI GÌ??????”
Tôi hét lên như sét đánh ngang tai.
Hóa ra tất cả là tính trước?!
Tôi tưởng mình vô bắt gặp ấy…
Hóa ra là… cố để tôi ‘tóm ’?
Chết tiệt.
Tôi tưởng mình là người cầm dây xích. Giờ mới phát hiện—tôi mới là con chim bị ấy nuôi trong lồng suốt từ đầu.
Bạn thấy sao?