Quay lại chương 1 :
Ở đây, cuối cùng tôi cũng có thể thoải mái thể hiện cảm với . Chủ yếu là tôi thôi, vì ở thành phố Xuyên tôi không dám đi đâu, sợ gặp người quen thì toi.
Chúng tôi nắm tay nhau đi dạo, ăn uống, xem phim, đi công viên giải trí…
Tối đến lại “vui vẻ thâu đêm” trong khách sạn.
Dạo này ấy hình như cũng không bận gì mấy.
Mặc kệ, có câu: “lười biếng đúng cách giúp nâng cao sức khỏe”.
Cùng lắm thì bị tôi đuổi việc—vẫn có tôi nuôi. Tôi sẽ… tăng lương cho ấy thêm!
17
Trên đường đi dạo, chúng tôi ngang qua một quán cà phê mèo.
Một bé mèo Ragdoll nhỏ xíu từ trong kính cứ liên tục kêu với chúng tôi.
Tôi lập tức đứng sững lại—không nỡ rời đi.
Từ lâu tôi đã muốn nuôi một mèo, bố mẹ đều không thích thú cưng.
Giờ thì tôi có “nhà” rồi, có cả người cùng chăm, tôi quyết định phải mua con mèo này!
“Nuôi mèo là rụng lông dữ lắm đó. Còn mấy bộ vest của , chắc bị cào nát mất.”
Anh con mèo đang trèo lên người mình với vẻ ghét bỏ, rồi bốc nó lên… đưa cho tôi như đang xử lý rác.
Thật là—cái người này cái gì cũng kiểu uể oải, thờ ơ ghê!
“Không , em nhất định phải nuôi!”
“Anh không dọn khay vệ sinh đâu đấy, thúi chết đi !”
Nói xong, quay lưng bỏ đi, không thèm ngoái đầu.
“…Anh ơi, nếu em tăng lương cho thêm 2 triệu mỗi tháng thì sao?” Tôi gọi với theo.
Chiêu tiền bạc vẫn luôn là vô địch!
18
“Nếu em nuôi con mèo đó, thì sẽ không đến nhà em nữa.”
Trời đất… Tăng lương mà cũng không lay chuyển , xem ra thật sự không định giúp tôi chăm mèo rồi.
Và như mọi lần, tôi lại một lần nữa nhún nhường trước .
Kỳ nghỉ đông, tôi buộc phải về nhà.
Nửa tháng rồi chưa gặp lại chim hoàng yến của tôi, lòng cứ ngứa ngáy khó chịu.
“Ly Ly à, cuối tuần này có một sự kiện, đi cùng mẹ với mấy nha!”
“Sự kiện gì ?” Tôi lập tức có linh cảm xấu.
Bố mẹ tôi lúc nào cũng muốn tôi kết thân với mấy công tử nhà giàu, mưu cầu một cuộc hôn nhân gia tộc, để rửa sạch cái mác “nhà giàu mới nổi”.
“Là một buổi dạ tiệc trang sức, sẽ có rất nhiều nhân vật quyền quý tham gia. Cơ hội hiếm có lắm đó, con có thể quen vài ‘thanh niên ưu tú’.”
Thanh niên ưu tú? Nghe thật là dễ nuốt… tôi biết thừa ẩn sau đó là gì.
Mẹ tôi vẫn chưa biết, con “ngây thơ ngoan ngoãn” của bà ở bên ngoài đã giả phú bà, chi mạnh tay bao trai đẹp suốt mấy tháng nay rồi.
“Con không đi!”
“Ly Ly à… ba mẹ đã vất vả cả đời, chỉ mong con tìm một gia đình tốt mà dựa vào~~~” Mẹ lại bắt đầu màn “nước mắt cá sấu” sở trường của bà.
Thôi rồi…
Xem như ứng phó xã giao, không đi thì thể nào cũng bị mẹ càm ràm cả mùa xuân.
19
“Đang gì đó?”
Tôi ngủ một lèo tới tận chiều, bị một tin nhắn kéo tỉnh dậy. Là ấy nhắn. Chỉ bốn chữ, đủ tim tôi rung lên từng nhịp.
Cuối cùng thì cũng biết nhớ tôi rồi đấy.
“Vừa mới dậy, còn ?”“Anh đang đi .”
Cũng phải, giờ này chắc lại bị tôi bóc lột đến kiệt sức rồi.
“Tối tan ca có định đi đâu không?”
“Làm thêm, còn em?”
Trời ơi, tôi bị gì … hỏi cái chi cho tự rước họa vào thân thế này chứ?
“Em đi ăn với mấy chị thân.”
Rõ ràng là tôi đang bao nuôi ấy, mà chẳng hiểu sao, trước mặt lúc nào tôi cũng mềm yếu, chẳng tỏ ra mạnh mẽ nổi.
Thậm chí chỉ đi ăn tiệc xem mặt cũng thấy có lỗi với ấy.
Ba mẹ tôi cực kỳ coi trọng bữa tiệc này. Tôi vừa mới xuống lầu đã thấy chuyên gia trang điểm và stylist đợi sẵn.
Bữa tiệc trang sức tối nay, tôi phải diện đồ lộng lẫy, dù trong lòng chẳng muốn đi chút nào. Nhưng ba mẹ thì đặt kỳ vọng lớn lắm, bảo đây là cơ hội “nghìn năm có một”.
Cũng may, lần này không đến uổng công—vì tôi đã gặp nam thần lưu lượng mà mình thích nhất!
Anh ấy là đại diện thương hiệu của buổi tiệc này.
Tôi định đến xin chụp chung một tấm ảnh, lại bị mấy phú bà vây kín như tường thành, chẳng tài nào tiếp cận nổi.
Thôi , idol bây giờ cũng khổ lắm.
“Ly Ly, bên kia là đại thiếu gia nhà Tước Thị, năm nay mới 30 tuổi. Đừng vẻ ngoài lịch thiệp thế, nghe dính líu với không ít nữ minh tinh rồi đó, con tránh xa một chút…”
“Còn cậu kia là con út nhà Vân Tinh, mới đi du học về…”
Tôi không rõ người ta tới dự tiệc vì điều gì, Nhưng mẹ tôi thì chắc chắn đến để… tuyển con rể.
Chỉ có điều—xét riêng về nhan sắc,ở đây chẳng ai bì với chim hoàng yến nhà tôi cả.
“Nếu để mẹ người mẹ hài lòng nhất, thì vẫn là cậu thiếu gia của Tập đoàn Khôn Hành—Ngụy Dật Thần đấy.
Vừa có tiền vừa có nhan sắc, còn trẻ mà đã vào hội đồng quản trị. Cậu ấy lại còn quen biết với trai con nữa…”
Chiếc váy dạ hội bó sát khiến tôi khó chịu vô cùng, chỉ muốn về nhà ngay lập tức. Tôi chỉ gật gù lấy lệ, đầu óc trôi lơ lửng, chẳng buồn nghe thêm một lời nào nữa.
“Em chắc là đang ăn với thân đấy chứ?”
Tin nhắn WeChat đột nhiên hiện lên.
Tôi sững người, hoảng hốt ngẩng đầu, vội quanh bốn phía.
Bạn thấy sao?