Tôi lập tức ngồi thẳng lưng, vô thức nâng cao khí chất của mình—hôm nay tôi đang mặc phong cách chị đại đấy nhé!
…Tuy tay vẫn còn đang cầm một hộp đậu hũ thối.
“Đúng rồi, sau này nếu có nào khác xin WeChat, dù em có ở đó hay không, cũng tuyệt đối không cho.”
Tôi vừa nhận khăn giấy từ tay vừa căn dặn, lòng tràn đầy mãn nguyện.
“Cái đó thì… chưa chắc.”
“Gì cơ? Anh quên em là ai rồi à?”
“Nhỡ đâu…”
“Nhỡ cái gì?” Tôi nheo mắt cảnh giác.
“Nhỡ có ‘nhà tài trợ’ trả giá cao hơn em thì sao?”
Ồ hay cho ! Còn chê tôi trả ít à?!
14
Tôi tắm xong bước ra thì phát hiện đèn đã tắt.
Dò dẫm trong bóng tối, tôi vén chăn lên nằm, phát hiện quay lưng lại phía mình.
Ngủ rồi sao?
Tiếng thở đều đều, có vẻ đúng là đang ngủ thật.
Trời ơi, tôi—một đại mỹ nhân trẻ trung xinh đẹp như hoa—đang đứng ngay trước mặt mà vẫn ngủ á?
Không lẽ… ấy là “cong”?Không thể nào!
Tiền tôi cũng đã bỏ ra rồi, cong cũng phải bẻ thẳng lại cho tôi!
Tôi vươn tay, luồn qua vai , khẽ khàng chạm vào cằm, nhẹ nhàng vuốt ve phần râu lún phún.
Chỉ mới vài tác…
Anh bất ngờ xoay người, đè thẳng lên tôi.
Và sau đó thì—
Thậm chí tôi còn bị ấy… “ép buộc mà phục tùng”. Được rồi, ấy không cong—mà còn… rất mạnh mẽ.
Nửa đêm đau quá tỉnh dậy, tôi phát hiện mình vẫn còn đang gối đầu lên cánh tay .
Không tê tay thật à?
Ừ thì… đúng là kiểu người có sức chịu đựng tốt.
Tôi đưa tay ra định sờ lại cơ bụng của thì bị bắt quả tang.
“Anh chưa ngủ à?”
Bóng tối giúp tôi che giấu sự ngượng ngùng, tôi chẳng có ý định buông tha—cứ thế mà tay chân “táy máy” khắp người .
“Em , ngủ sao nổi?”
Giọng trầm thấp, quyến rũ đến khó tả, còn mê người hơn cả ban ngày.
15
Chúng tôi bắt đầu cuộc sống chung một nhà, chẳng còn biết xấu hổ là gì.
Mỗi tối thứ Sáu tôi lại lén quay về, đến chiều Chủ nhật lại rời đi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Anh ấy vẫn không ngoan ngoãn, chẳng bao giờ chịu nghe lời.
Thỉnh thoảng có vào bếp nấu cơm…
Nhưng mà—dở tệ.
Chắc do hoàn cảnh sống trước kia quá vất vả, quen nhịn quen chịu rồi, nên không biết nấu món gì ra hồn cả.
Nhưng bù lại, về mặt cảm thì tôi chiều chuộng hết mực.
Dù sao, cưng chiều tiểu lang quân là việc của tôi mà, đúng không?
Hơn nữa, vẫn có điểm mạnh, là đáng giá rồi!
Lúc tôi bài tập, thỉnh thoảng sẽ giúp tôi phân tích, góp ý vài chỗ.
Còn khi đi mua đồ, con mắt thẩm mỹ của cũng cực kỳ tốt.
Nói thật thì—việc chỉ đi công ăn lương ở công ty tôi, đúng là hơi phí tài.
“Không , em phải tìm cách bảo em tăng lương cho mới !”
“Không sợ bị cậu phát hiện à?”
“Ờ nhỉ… cũng phải, vẫn chưa thể để lộ.”
“Em đâu phải con nít nữa, có gì mà sợ?”
Chẳng lẽ thẳng là… ba mẹ em cấm em trai nghèo? Nói thì chẳng phải đâm thẳng vào lòng tự trọng của sao?
Anh ngồi trên ghế sofa, tôi nằm gọn trong lòng .
Cuộc sống như đúng là hạnh phúc hết nấc. Tại sao nhất định cứ phải bắt tôi gả cho con nhà giàu chứ?
16
“Triệu Ly Ly, có một đẹp trai đang tìm cậu ở dưới ký túc xá kìa!”
Tôi xuống, thấy dựa vào chiếc siêu xe, mỉm vẫy tay với tôi.
“Trời ơi đẹp trai quá đi! Còn lái siêu xe nữa, chắc là thiếu gia nhà giàu!”
Cả đám cùng phòng lập tức hét ầm lên như gà mắc tóc.
Ừm… thôi kệ, dù sao tôi cũng chẳng thể giải thích rõ ràng, mau chóng xuống lầu là hơn.
“Anh tới đây gì ?”
“Đi công tác chứ sao.”
Biết ngay mà, đời nào chịu đến tận trường chỉ để thăm tôi.
“Xe này của ai thế?”
“Của công ty.”
“Anh tôi cũng đến à?”
Tôi lập tức cảnh giác, liếc quanh bốn phía.
“Không có đâu.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngay lập tức vòng tay ôm cổ , tặng cho một nụ hôn sâu đến nghẹt thở.
Từ đó, trong trường bắt đầu xuất hiện những lời đồn về tôi.
Nào là “còn trẻ mà đã đại gia bao”,
Nào là “một bước lên mây”, Nói thật—trong lòng tôi thấy ấm ức không thôi.
Rõ ràng tôi mới chính là đại gia kia mà!
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?