“Sao hôm nay lại chuyển sang phong cách ‘chị đại’ thế, em ? Phải là… khá hợp đấy!” Anh liếc mắt từ đầu đến chân tôi một lượt, ánh hơi lộ liễu.
Trời ơi, ai là em của hả?
“Không gọi tôi như !”
Anh ranh mãnh: “Vậy nên gọi là… chủ nhân?”
11
“Tôi đói rồi, nấu cơm đi.”
Tôi ra lệnh cho .
“Anh không biết nấu.”
Trời ơi, không biết mà còn tỉnh bơ như thế, rõ là kiểu ăn bám đẹp trai đây mà.
Nếu không phải quá đẹp trai, chắc tôi đã tặng cho một cái bạt tai rồi!
Anh tôi một cái, rồi đột nhiên nắm vai tôi, nhấc bổng lên và đặt ngồi hẳn lên bàn ăn.
Chưa kịp phản ứng, đôi môi mát lạnh của đã bất ngờ áp lên môi tôi, mạnh mẽ mà dứt khoát.
Tôi ngẩn người, mặt đỏ đến mang tai.
“Sao ? Chưa từng hôn ai bao giờ à?” Anh thì thầm, hơi thở mang theo ý trêu ghẹo.
Anh đang nhạo tôi sao?
Tôi là kiểu người rất dễ bị khích tướng. Chưa từng thì sao, chẳng lẽ chưa từng xem phim?
Ngay khoảnh khắc đó, một loại cảm giác… muốn thắng bùng lên trong tôi. Tôi vươn tay ôm lấy cổ , mạnh mẽ đáp trả lại nụ hôn kia.
Lưỡi mềm mềm, ngọt ngọt… Rõ ràng là cũng có chuẩn bị sẵn.
Lồng ngực tôi như bị cảm lấp đầy, hai chúng tôi cứ thế hôn nhau thật sâu, thật lâu.
“Em là cún con à? Cắn ghê thế.” Anh dùng ngón tay chạm lên môi bị tôi cắn rách, ra vẻ bất mãn.
“Tôi là ma cà rồng đấy, đang đói!” Tôi tự tin trả lời, vô cùng hài lòng với nụ hôn đầu đời của mình, còn với vẻ đầy đắc ý.
Cảm của hình như cũng bị tôi kích thích rồi.
“Đi thôi.”
Anh đột ngột bế thốc tôi lên.
“Đi đâu?!” Tôi hoảng hốt, sợ ngã nên vội dùng chân quấn chặt lấy eo , cả người dính sát vào lòng .
Phải công nhận, này cũng khỏe phết, bế một tay mà chẳng hề chao đảo. Đúng là người cao to có khác!
“Làm việc nghiêm túc.”
12
“Tôi… tôi còn chưa tắm mà!”
Anh định chơi thật khiến tôi bối rối, mặt lập tức đỏ bừng lên vì xấu hổ.
“Gấp thế cơ à?”
Anh liếc tôi đầy đắc ý, giọng kéo dài như trêu chọc.
“Chứ tưởng tôi định gì? Tôi vốn định dắt em ra ngoài ăn tối cơ mà?”
Chết tiệt.
Tôi bị trêu rồi.
“Hay là~~”
“Không không, đi ăn cơm!” Tôi lập tức nhảy khỏi người , chạy ra cửa mang giày. Không muốn bị ánh mắt “nguy hiểm” kia dòm ngó thêm chút nào nữa.
Con chim hoàng yến mà tôi nuôi trong lồng, hình như không dễ sai bảo như tôi tưởng.
“Anh muốn ăn gì?”
Trong thang máy, hai chúng tôi nắm chặt tay nhau, chẳng khác gì một đôi đang thực sự.
“Ra phố ẩm thực đi!”
Vào nhà hàng thì ngại không có tiền, mà nếu tôi lại là người trả thì trông chẳng khác gì cho ăn.Thật là… ngại chết đi , haha.
“Em chắc không?”
“Ừm, chắc.”
13
“Cái này ăn không?” Tôi chìa miếng đậu hũ thối ra trước mặt .
“Thối quá, không ăn.” Anh nhăn mặt.
“Anh uống trà sữa không?”
“Không.”
“Sao thế? Trà sữa ngon mà?”
“Anh đang cai đường.”
À ha, bảo sao có cơ bụng tám múi, đúng là có lý do cả.
Thôi thì không ăn, tôi ăn!
Chúng tôi đi dọc hết cả con phố dài toàn đồ ăn, tôi mua lia lịa đủ món, cuối cùng cũng tìm chỗ ngồi nghỉ chân.
“Anh chắc chắn là không ăn gì à?” Tôi chỉ vào đống đồ ăn ngồn ngộn trên bàn.
Anh liếc tôi một cái, vẻ hơi mất kiên nhẫn, rồi cúi đầu nghịch điện thoại.
“Lấy hộ em ít khăn giấy với.”
Nước chấm của đậu hũ thối chảy ra khóe miệng tôi.
Anh miễn cưỡng đứng dậy, đi về phía mấy quầy hàng gần đó.
“Hello, có thể add WeChat không?”
Tôi quay đầu lại thì thấy mấy xinh xắn đang vây quanh .
“Không thể.” Anh lạnh lùng trả lời, không thèm lấy một cái.
“Thêm một người thôi mà~!”
“Anh có rồi.” Anh vẫn cúi đầu, không thèm ngẩng lên, chỉ tay về phía tôi đang ngồi bên cạnh.
Ừm, sảng khoái thật đấy!
Bạn thấy sao?