“Nói trước luôn nha, không gian dối đâu đấy…”
Lời còn chưa dứt, chai bia đã bắt đầu xoay.
Vài giây sau, nó dừng lại.
Đáy chai chỉ vào Lưu Như Yên, miệng chai chỉ vào Giang Tu.
Không khí đông cứng trong thoáng chốc, cả phòng gần như cùng lúc về phía tôi.
Khác với tối qua, lần này chẳng mấy ai hùa theo ồn ào.
Chỉ có ba cùng phòng của Lưu Như Yên là khẽ liếc Giang Tu một cái, trêu ghẹo:
“Đúng là duyên phận ha~ Giang học đệ, chọn thật lòng hay thử thách?”
Giang Tu không nghĩ nhiều, chọn luôn: “Thật lòng.”
Lưu Như Yên mỉm , lên tiếng:
“Giang Tu, cả đời này, ngoài Sang học muội ra, đã từng thích ai khác chưa?”
Không ai ngờ ta lại dám hỏi câu đó trước mặt tôi – chính thức.
Không khí trong phòng càng thêm gượng gạo.
Giang Tu ngây ra, theo phản xạ liếc tôi.
Cắn chặt môi, mười giây sau, đột nhiên cầm ly bia trước mặt lên.
“Tôi không trả lời. Tự một ly.”
Tôi nheo mắt lại.
Không trả lời tức là có tật giật mình.
Ai ở đây cũng hiểu cả rồi.
Lưu Như Yên càng rạng rỡ, không gì thêm.
Cô ta xoay chai lần nữa.
Lần này, đáy chai chỉ vào tóc hai bên, miệng chai… lại là Giang Tu.
Cô tóc hai bên “ồ” lên một tiếng: “Tới lượt tôi rồi~ Giang học đệ, lần này chọn gì nào?”
Giang Tu chọn: “Thử thách.”
09
Trên mặt Lưu Như Yên hiện lên một nụ đầy ẩn ý.
Cô ta và tóc hai bên trao đổi ánh mắt.
Cô tóc hai bên nhếch môi:
“Thử thách ha… Giang học đệ, học tỷ không khó đâu. Trong số các nữ ở đây, trừ Sang học muội ra, chọn một người hôn kiểu Pháp ba phút đi~”
Căn phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Giang Tu mặt biến sắc, còn tôi thì vẫn điềm nhiên.
Ba người cùng phòng của Lưu Như Yên bắt đầu lên tiếng:
“Giang học đệ, không định trốn chơi đấy chứ?”
“Sang học muội, em không ghen đấy chứ? Đã chơi thì phải vui nha~”
Giang Tu lại cầm lấy chai bia, bị tóc hai bên giữ lại.
“Không trốn bằng bia đâu nha~ đã chọn thử thách thì phải chơi!”
Trình Nhất Hứa bất ngờ dùng đầu gối huých nhẹ vào đùi tôi.
Tôi nghi hoặc cậu ta, cậu vẫn bình thản như không.
Giang Tu cúi đầu do dự vài giây, rồi quay sang tôi.
“Bảo bối, không?”
Tôi mỉm :
“Em không sao mà. Đi chơi là phải vui vẻ chứ~”
Anh cắn môi, ngồi thẳng người dậy: “Vậy chọn học tỷ Lưu.”
Hai người hôn nhau.
Ba cùng phòng của ta còn tranh thủ chụp ảnh.
Tôi giả vờ như không thấy.
Đã từng có một Giang Tu chỉ cần bị con khác chạm tay là sẽ ghen tuông, rồi đến tìm tôi để kể khổ.
Còn giờ, tôi thấy hôn khác, trong lòng chỉ nhói lên một chút, ngoài ra chẳng còn cảm gì.
Ba phút sau, hai người tách ra, vành tai đều đỏ ửng.
Lần này đến lượt tóc hai bên xoay chai.
Đáy chai chỉ vào Trình Nhất Hứa, miệng chai… lại là tôi.
Trình Nhất Hứa nhướn mày:
“Sang học muội, chúng ta đúng là có duyên nhỉ. Em chọn thật lòng hay thử thách?”
Tôi suy nghĩ một giây: “Thật lòng.”
Trình Nhất Hứa liếc Giang Tu và Lưu Như Yên, khuôn mặt nghiêm túc của cậu ta thoáng hiện một nụ .
“Nếu trai em thích người khác, em sẽ gì?”
Câu hỏi kiểu “tra tấn tâm lý”, đúng chuẩn phong cách cậu ta.
Tôi nghiêng đầu liếc Giang Tu.
Trong mắt thoáng hiện sự chột dạ, vội vàng giải thích:
“Bảo bối, không thích ai khác đâu, thề đấy!”
Lời thề của đàn ông chỉ như gió thoảng.
Tôi bình thản đáp:
“Đàn ông bẩn rồi, tôi không cần.”
Không biết có phải ảo giác không, mà tôi thấy khoé miệng Trình Nhất Hứa hơi nhếch lên một chút nữa.
Còn Giang Tu thì… sắc mặt trắng bệch.
Trình Nhất Hứa lại xoay chai lần nữa.
Lần này, miệng chai lại chỉ vào tôi, đáy chai… vẫn là cậu ta.
Cậu bật khẽ:
“Sang học muội, thấy chưa, đúng là có duyên.”
“Lần này chọn gì đây?”
Tôi nghĩ một chút, chọn thử thách.
Ánh mắt Trình Nhất Hứa quét một vòng trong phòng, rồi dừng lại trên người tôi.
“Trong số tất cả mọi người ở đây, em chọn một người hôn kiểu Pháp ba phút.”
Đây chẳng khác gì câu thử thách vừa rồi — trong phòng có trai tôi mà.
Mọi người đều nghĩ tôi sẽ chọn Giang Tu, kể cả bản thân cũng nghĩ .
Nhưng tôi chỉ quay đầu, lạnh nhạt liếc một cái.
Nhìn thấy vệt son đỏ nhàn nhạt còn đọng ở khoé môi , tôi quay sang, giơ tay khoác lấy cổ Trình Nhất Hứa — hôn lên.
Cả phòng cùng lúc hít một ngụm khí lạnh.
Vài giây sau, Giang Tu tức tốc kéo tôi ra.
“Sang Kiều, em điên rồi à?! Em là người có trai đấy! Không hôn mà đi hôn người khác là sao?”
Tôi đẩy ra, ánh mắt lạnh lẽo:
“Không phải đang chơi game à? Sao, Giang Tu, chơi không nổi à?”
Anh nghiến răng: “Nhưng cậu ta đâu có bảo trừ ra, em có thể chọn mà!”
Tôi nhạt:
“Tôi thấy… bẩn.”
“Giang Tu, vừa hôn xong Lưu học tỷ, son ta còn dính trên mép đấy. Trong miệng , chắc còn vương nước bọt của ta nữa kìa?”
“Sao? Hôn gián tiếp ba người, thấy kích thích hơn à?”
Bạn thấy sao?