13.
Hoàng thượng trả lời, để chúng ta vui chơi một ngày với công chúa.
Nguyệt Dao muốn cưỡi ngựa, vì thế ta đành để Thương Hạc Vũ ngồi xe một mình, ta và Nguyệt Dao cưỡi chung một con ngựa.
"Công chúa biết cưỡi ngựa, sao phải cưỡi chung với nàng?"
"Nguyệt Dao nhát gan, trước đây ta đã từng cưỡi cùng nàng vài lần, ngựa chạy nhanh một chút, nàng ấy đã khóc sợ rồi. Vẫn là ta đi cùng nàng ấy thì an toàn hơn."
Nguyệt Dao nghe thấy chúng ta , lập tức chen vào: "Thật sự xin lỗi Thương đại nhân. Lá gan của ta quá nhỏ, nếu không đi cùng A Mãn tỷ tỷ, ta thật sự sợ hãi. Hơn nữa hai chúng ta đều là nữ tử, Thương đại nhân sẽ không đến chuyện này chứ."
Ta vội vàng bênh vực Thương Hạc Vũ: "Nói bậy, Hạc Vũ không phải người nhỏ mọn như ."
"Thật sao, Thương đại nhân không để ý thì tốt."
....
Suốt một ngày, hai người bọn họ đều giống như tiêm máu gà, không chỉ có năng kỳ quái, mà còn như muốn dính luôn lên người ta.
Dù ta có chậm hiểu đến đâu cũng có thể ra chút manh mối.
Sau một lần hai người lại tranh giành sự ý và bôi nhọ nhau, ta hoàn toàn lạnh mặt: "Nếu hai người các ngươi còn không chuyện đàng hoàng, hôm nay đừng chuyện với ta nữa."
Thấy ta có vẻ không vui, hai người không còn loạn, hòa thuận vui vẻ trải qua phần thời gian còn lại.
Lúc chuẩn bị trở về, Nguyệt Dao ta muốn lại thôi.
Ta Thương Hạc Vũ với vẻ khó xử.
Hắn liếc Nguyệt Dao một cái, đột nhiên kéo ta vào trong ngực hôn lên trán, giọng điệu ít nhiều có chút tủi thân: "Đêm nay A Mãn phải bồi thường cho ta thật tốt.”
Trước mặt người ngoài mà thân mật như , dù mặt ta có dày đến đâu cũng đã đỏ bừng.
"Đang bên ngoài mà."
Hắn hài lòng xoa đôi tai nóng bỏng của ta, như một con cáo trộm gà: "Đi đi.”
14.
Nguyệt Dao nằm trong lòng ta với tâm trạng không vui.
Ta có thể hiểu sự thù địch của nàng ấy đối với Hạc Vũ.
Khi xưa, trong cuộc chiến giành quyền lực, cha ta là một thợ rèn vì bảo vệ quê hương không bị chiến tranh tàn , đã kêu gọi dân làng thành lập một đội quân không chính quy có thể thắng trận.
Lý thị Duyện Châu thể hiện thiện chí thu nhận đội ngũ này thu vào quân.
Cha mẹ ta luôn giữ quan điểm người một nhà đoàn tụ, khi rất nhiều người đều chọn cách để vợ con lại, bọn họ đã chọn mang ta theo.
Vì , ta đã sống trong quân từ năm 6 tuổi.
Ban đầu ta theo mẹ hỗ trợ ở hậu phương.
Từ mười tuổi, ta bắt đầu học cách chôn xác.
Mười hai tuổi, ta đã có thể chôn cất nhanh chóng gọn gàng.
Một đêm nọ, ta vốn định lợi dụng bóng đêm, tìm vài phần cơ thể bị thiếu của các huynh đệ, sắp xếp lại cho chỉnh tề.
Không ngờ ta lại phát hiện quân địch đang lén vận chuyển lương thực.
Ta chạy về kéo theo một đội người, lén lút đốt sạch lương thực của đối phương.
Lúc chủ soái khen thưởng ta, thậm chí cha mẹ còn không biết ta đã những gì.
Cứ như , ta đã nhận thanh kiếm đầu tiên trong đời.
Sau này ta mang chiến mã, áo giáp, trường thương, đao kiếm chiến thắng trở về bằng bản lĩnh của mình.
Khi ta mười lăm tuổi, cuộc chiến bắt đầu trở nên căng thẳng.
Ta dẫn đội ngũ, tự tiện đánh lén, vòng vây.
Chủ soái phái ta đi giải cứu Nguyệt Dao và mẹ nàng ấy bị bắt.
Lần đó ta bị thương không nhẹ, mặc dù cứu ra cả hai người, mẹ Nguyệt Dao vẫn chết trên đường trở về.
Có lẽ do tuổi tác tương đương, có lẽ cái chết của mẹ khiến nàng ấy quá đơn, từ đó Nguyệt Dao thường bám dính lấy ta.
Mặc dù sau đó chủ soái giành thiên hạ, mẹ đẻ của Nguyệt Dao truy phong hoàng hậu, nàng ấy vẫn như cái đuôi không thể rời bỏ ta.
Nguyệt Dao rất ỷ lại vào ta, sự xuất hiện của Hạc Vũ khiến nàng ấy có cảm giác nguy cơ, từ đó sinh ra tâm lý bài xích đối địch ta đều có thể hiểu .
“Hắn không xứng với tỷ." Nguyệt Dao đột nhiên mở miệng.
“Hắn đối xử với ta rất tốt.”
“A Mãn, tỷ xứng đáng với những điều tốt nhất trên đời này."
"Những gì phù hợp với mình mới là tốt nhất."
Nàng ấy xoay người lại, tức giận bất bình: "Tỷ mới quen biết hắn bao lâu, còn chưa thấy bộ mặt thật của hắn đâu. Người đó chính là nghiệt, người không chớp mắt.”
"Có lẽ Nguyệt Dao đã quên, đôi tay này của ta cũng không sạch sẽ."
Nguyệt Dao xìu xuống: "A Mãn thích hắn rồi sao?”
15.
Lời của Nguyệt Dao cho ta hoảng hốt hồi lâu.
Từ khi quen nhau đến giờ, mặc dù chúng ta tiến triển thần tốc, tính ra cũng chỉ mới quen nhau hơn hai tháng.
Lời hứa trước thành hôn là ta sẽ đối xử tốt với hắn, sau thành hôn, người thực hiện điều đó một cách triệt để lại chính là hắn.
Dáng dấp tuấn tú, năng lực mạnh mẽ, tính cách tốt, tôn trọng người khác, ta thật sự nghĩ không ra lý do gì để không thích hắn.
"Có muốn uống một chén không?"
Sau khi tắm xong, Thương Hạc Vũ mang theo chút thoải mái và thả lỏng.
Đối ẩm dưới ánh trăng, ta si mê ánh trăng khuyết lấp lánh kia, tiu nghỉuquay đầu lại lại phát hiện người bên cạnh đang si mê mình.
“Hôm nay là ta không tốt." Thương Hạc Vũ lấy lại tinh thần, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve lông mày của ta: “Ta cũng đã nghe không ít chuyện cũ giữa A Mãn và công chúa, biết A Mãn coi nàng ấy như em ruột. A Mãn đã là vợ của ta, ta thực sự không nên ghen với nàng ấy."
Đầu ngón tay trượt xuống môi, hắn đột nhiên nhíu mày: "Nhưng ta không quen nàng ấy dính lấy nàng.”
Lời trẻ con đột nhiên khiến ta không nhịn bật .
Hắn thấy ta , ánh mắt chợt sáng lên: "Á Mãn vẫn đẹp nhất khi ."
...
Nguyệt Dao có vẻ bám lấy ta hơn trước.
Cứ ba ngày hai lần lại chạy đến chỗ ta.
Một lần hai lần Hạc Vũ còn có thể tươi chào đón, dần dần hai người đã không còn âm thầm so kè, chỉ thiếu mỗi việc không tay chân trước mặt ta.
Ta cũng không khuyên mấy lần, vì ta sắp phải nhận lệnh xuất chinh.
Bạn thấy sao?