Tình Xuân Gửi Trọn [...] – Chương 9

Đối với một kẻ như phụ thân ta, để ông ta sống trong nghèo khó và tủi nhục mới là sự trả thù tốt nhất.

Phụ thân ta vô cùng tức giận, cũng biết nhẫn nhục chịu đựng.

Ông ta ngay lập tức hiểu ra từ đầu đến cuối Định Bắc Vương muốn chính là Hồng Ngọc, việc nạp ta thiếp chỉ là cái cớ.

Mặc dù bị lừa gạt, nhận Hồng Ngọc cũng coi như có lợi.

Ôm một bụng lửa giận, cũng không thể trút lên người Định Bắc Vương.

Chỉ có thể trút giận lên người ta.

ông ta sai người ném ta vào bãi tha ma, cái đồ lang tâm cẩu phế như , chỉ xứng mồi cho chó săn.

May thay, Hồng Ngọc đối với ta cũng có vài phần chân thành, nên đã tìm một khu rừng hoang vu chôn cất ta.

Ngươi xem đời người, lúc còn sống dù thế nào, sau khi chết cũng chỉ là một nắm đất vàng, mục nát thành xương trắng, có gì khác biệt đâu?

Ta đã tính toán rất cẩn thận.

Phụ thân ta kiêng dè những chứng cứ ta trong thư, không dám đi tìm Chu Hoài Nam nữa.

Hồng Ngọc gả đến Tây Bắc, Định Bắc Vương có thể bảo vệ nàng ấy chu toàn.

Còn Chu Hoài Nam, hắn đã đăng cơ Hoàng đế, cũng không còn cần đến Phùng tiên sinh nữa.

Mọi người đều có tương lai tươi sáng.

Ta cũng sớm chết sớm siêu thoát.

Chỉ có điều, tính toán ngàn vạn lần, cũng không tính đến việc Chu Hoài Nam sẽ xông vào phòng tân hôn.

Hồng Ngọc vừa dứt lời, Chu Hoài Nam như kẻ mất hồn.

Hắn lôi kéo tân nương của người ta, nhất định bắt nàng ấy dẫn đường.

Khuôn mặt đầy sát khí, như thể muốn lôi ta ra khỏi mộ để đánh đập.

Hồng Ngọc sợ toát cả mồ hôi, ta cũng sợ đến mức hồn bay phách lạc, ngồi trên xà nhà há hốc mồm.

Chu Hoài Nam, hắn đang trò gì ?

Con ma mặt trắng đứng bên cạnh chăm , không biết kiếp trước nghề gì mà thích hóng hớt đến .

Chu Hoài Nam việc luôn quyết đoán, hôm nay Định Bắc Vương chắc chắn không vào phòng rồi, đành phải cùng Hồng Ngọc đi đào mộ.

Mộ của ta.

"Nàng ta chết thế nào?"

Thấy sắp tới cổng thành, Chu Hoài Nam vốn vẫn im lặng từ nãy đến giờ mới lên tiếng.

Nhắc đến cái chết của ta, Hồng Ngọc tỷ tỷ liền rưng rưng nước mắt.

"Châu Nhi từ lâu đã không muốn sống nữa rồi. Đều tại ta không nhận ra, ngày đó nàng đến tìm ta, bảo ta đến Tống gia xuất giá. Ta còn hỏi nàng, với thân phận như ta, sao phụ thân nàng có thể đồng ý nhận ta?"

"Nàng còn bảo ta rằng ‘sơn nhân ắt có diệu kế’."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...