Tình Xuân Gửi Trọn [...] – Chương 4

An Dương vốn chẳng ưa gì ta, năm xưa nàng ta rất thích Chu Hoài Nam, mà ta lại là vị hôn thê của hắn.

Sau này Chu gia thất thế.

Quận chúa An Dương thường nhân cơ hội dẫn người đến khinh miệt, chế giễu ta giàu sang chẳng bao lâu.

Hôm nay gặp mặt, nàng ta càng tỏ rõ thái độ:

"Loại tiện nữ như ngươi, chẳng lẽ còn muốn đến tìm Hoài Nam ca ca sao?

Ai mà thèm ngó tới ngươi chứ! Thứ hèn hạ thấp kém, nếu ta là ngươi, thì thà treo cổ tự tử cho xong."

Phụ thân ta tức điên người, phụ thân của Quận chúa An Dương, Bắc Quận Vương là bậc lão thành có công phò tá Hoàng đế, ông ấy nào dám đắc tội, đành phải trợ trừng mắt, mặt mày u ám kéo ta về nhà.

Ta ngoái đầu theo bóng lưng của An Dương, không biết Chu Hoài Nam có lấy An Dương hay không. Nhưng ta lại thấy không lấy thì tốt hơn, bởi vì An Dương thật sự rất đáng ghét.

Ta đã trước rằng phụ thân vào cung sẽ gặp phải trở ngại, ông ấy lại không tin, giờ thì mặt mũi gì cũng mất hết cả rồi.

Sau khi hồi phủ, phụ thân lo lắng bồn chồn, đích thân thi hành gia pháp lên người ta.

Đây là thứ hình mà phụ thân đã nghiên cứu ra để trừng ta, gọi là "Khiên ty*".

*Giống như kéo tơ.

Lý do là vì nó không để lại dấu vết gì.

Chỉ cần uống một bát thuốc, xương cốt sẽ đau nhức, như thể có hàng triệu con kiến bò dưới da, khi phát tác thì đau đớn vô cùng.

Cầu sống không , cầu chết không xong.

"Tiện nữ, nếu năm xưa ngươi không ra tay bảo vệ Chu Hoài Nam, thì hắn có ngày hôm nay không?

Đừng nghĩ ta không biết, ngươi đã giả danh Phùng tiên sinh, lén lút đưa tiền và tin tức cho hắn.

Hắn đã hưởng ân huệ lớn của nhà ta như , thì cho ngươi một địa vị hoàng hậu thì có sao?"

Tuy ta đau đớn đến mê muội, nhờ vào việc đã có chút kinh nghiệm nên vẫn có đủ bình tĩnh để đối đáp cùng phụ thân.

"Phụ thân, người để gì? Dù sao mạng con cũng rẻ mạt, nếu phụ thân cứ đến tìm Chu Hoài Nam, con sẽ lập tức treo cổ tự vẫn, chẳng lẽ người có thể ngăn con tìm cái chết sao?"

Ta vốn chẳng phải người lương thiện gì, bấy lâu nay chỉ cảm thấy áy náy với một mình Chu Hoài Nam.

Việc giúp đỡ hắn, coi như là phần đền bù cho những lời lẽ phạm hắn, cũng xem như đã xóa nợ.

Người ta đã phải trải qua bao gian khổ mới Hoàng đế, lại vì ân mà phải cưới ta, chẳng phải là tạo nghiệt sao?

Cuộc đời ta đã đủ khổ rồi, nếu lại tiếp tục thêm mấy điều xấu nữa, e rằng kiếp sau sẽ càng khổ hơn.

Bây giờ cứ coi như là tích chút âm đức.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...