Thấy quan tài, Hồng Ngọc khóc lóc nức nở, ngã vào lòng Định Bắc Vương.
"Bệ hạ, ngài đã thấy quan tài rồi, xin hãy cho Châu Nhi an nghỉ đi."
Thế Chu Hoài Nam lại như phát điên, đẩy những người đang đứng bên cạnh quan tài ra, quỳ một gối xuống đất, tay nắm chặt thành quan tài.
Hắn dùng hết sức mạnh, khiến các đốt ngón tay trắng bệch, đáy mắt đen kịt, cảm dâng trào như sóng biển.
"Ta không tin, lời ngươi ta một chữ cũng không tin. Tống Bảo Châu sẽ không chết."
Dù miệng không tin, hắn vẫn không dám mở quan tài ra xem.
"Mang về hoàng cung!"
Rầm rầm kéo đến, lại ngã ngửa ra về.
Hôm nay quả là một ngày tốt lành, Hoàng thượng xuất cung còn khiêng về một cỗ quan tài.
Đúng là đặc sản Kinh thành, thật là khác thường.
Bạch Diện Quỷ cùng ta đi theo quan tài.
Hắn ta hỏi ta: "Ngươi và Hoàng đế có quan hệ gì? Sao hắn lại đào mộ ngươi ?"
Ta : "Cừu nhân."
Bạch Diện Quỷ không tin, trách ta không thẳng thắn, lừa hắn ta.
Cũng không hẳn là dối, bởi vì ta cũng không biết mối quan hệ hiện tại của hai chúng ta là gì.
Trên đường hồi kinh, Chu Hoài Nam vẫn không một lời, khiến cho tất cả mọi người đều e sợ.
Nghe , Tân đế vui buồn thất thường, vô cùng tàn bạo.
Điều này khiến ta có chút xa lạ.
Trước đây tính Chu Hoài Nam rất tốt, là quý công tử nổi tiếng ở Kinh thành.
Năm đó khi hắn đề thân với ta, đã khiến không ít người kinh ngạc.
Lúc ấy Chu gia đang vô cùng hưng thịnh, Chu Hoài Nam dù muốn lấy công chúa cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.
Ấy mà hắn lại để mắt đến ta.
Tiểu công tử sinh ra trong nhung lụa, nửa đời trước thương và chiều chuộng hết mực.
Vì Chu Hoài Nam muốn cưới ta, nên Chu phu nhân gặp ai cũng , Bảo Châu là một nương tốt.
Cả nhà họ đều là người tốt.
Nhưng trên thế gian này, người tốt luôn không báo đáp.
Chu tướng quân tử trận, Chu phu nhân treo cổ tự vẫn.
Phụ thân ta , ta là sao chổi, nếu không phải vì sự xui xẻo của ta thì Chu gia đã không phải gặp nạn.
Có lẽ, ta thực sự là một kẻ xui xẻo.
Cho nên những người đối xử tốt với ta đều sẽ gặp họa.
Ta không thèm để ý đến những lời lầm bầm của Bạch Diện Quỷ nữa, mà bay đến ngồi trên nắp quan tài, chống cằm, nghiêng đầu Chu Hoài Nam.
Từ ngày chia xa, ta chưa từng ngắm hắn một cách chăm thế này.
Bạn thấy sao?