Hôm nay cuối cùng tôi cũng cưới mà tôi đã thích nhiều năm, lần đầu tiên tôi ý đến ấy vì thành tích học tập xuất sắc của ấy.
Cô ấy gần như luôn đứng nhất toàn trường trong mỗi kỳ thi, mỗi lần họp phụ huynh về nhà, mẹ tôi luôn răn dạy tôi, so sánh tôi với ấy. Mẹ tôi rất nhiều, tôi tự nhiên cũng để ý đến ấy.
Tôi luôn lén lút quan sát ấy, một cách vô cũng đã thích ấy.
Nhưng tôi chưa bao giờ dám bày tỏ cảm của mình với ấy, dù sao thì một học sinh giỏi và một học sinh yếu kém như tôi vẫn có một khoảng cách không thể vượt qua.
Để tôi có đủ can đảm xuất hiện trước mặt ấy là vì tôi đã thấy ấy đã ăn bánh bao trắng suốt hai tuần liền, tôi thấy thương ấy lắm.
Vì , hôm sau, trước khi ấy lấy bánh bao ra, tôi đã đặt hộp cơm mẹ tôi chuẩn bị sẵn lên bàn của ấy.
Tôi , để ấy dạy tôi học, tôi sẽ mời ấy ăn cơm.
Cô ấy đồng ý, có trời biết tôi đã vui mừng đến mức nào.
Những chuyện sau đó trở nên rất tự nhiên, chúng tôi bắt đầu quen nhau, tự nhiên tiến tới hôn nhân.
Tôi biết ấy không có mối quan hệ tốt với bố mẹ, tôi cũng chưa từng hỏi thêm, tôi chỉ cần một lòng đối tốt với ấy là đủ.
Vào ngày cưới, bố mẹ ấy không đến, sau khi lễ cưới kết thúc, tôi vô thấy họ đứng ở ngoài cửa.
Tôi không với ấy, mà tự mình bước ra ngoài, lịch sự hỏi bọn họ có muốn vào ngồi không.
Mẹ vợ rất muốn vào bố vợ đã ngăn lại, tôi cũng không kiên trì nữa.
Sau khi họ đi, tôi quay người đi nhanh về phía ấy đang đứng giữa đám đông.
Ngoại truyện Mẹ
Khi Tư Nhiên còn nhỏ, mỗi lần nó đến nhà đều lấy đồ của Thư Thư. Thực ra tôi đã ngăn cản rồi mỗi lần Tư Nhiên lại ầm ĩ, cho cả chị và rể không vui.
Vì , tôi không còn thích nữa, trong lòng nghĩ lấy thì lấy đi, lấy rồi tôi sẽ mua đồ mới cho Thư Thư.
Nhưng lần nào tôi cũng quên mua.Khi Thư Thư lên lớp 8, chị và rể tôi mất tích. Tôi không còn cách nào khác, đành phải đón Tư Nhiên về nhà.
Nhìn Tư Nhiên ở trong phòng của Thư Thư, trong lòng tôi thực sự không vui tôi không thể ra, Tư Nhiên rất đáng thương, tôi cũng không muốn bị tiếng là người keo kiệt.
Không sao, dù sao thì Thư Thư cũng hiểu chuyện, chịu đựng một chút là qua.
Nhưng tôi không ngờ hình lại dần dần vượt ngoài tầm kiểm soát của mình, Thư Thư bắt đầu không thích tôi, thậm chí là ghét tôi.
Từ lúc nào tôi nhận ra mình đã sai?
Là khi chồng tôi muốn ly hôn với tôi, khi Thư Thư muốn cắt đứt quan hệ với tôi, khi tôi không đồng ý bán nhà, Tư Nhiên đã chặn liên lạc của tôi.
Lúc đó, tôi thật sự nhận ra mình đã sai con tôi, Thư Thư, lại không thể cứu vãn nữa.
Tôi nhiều đêm suy nghĩ về Thư Thư, muốn gọi điện cho con bé đều bị chồng ngăn cản, ấy nếu tôi dám gọi thì sẽ ly hôn với tôi.
Tôi không dám gọi, chỉ dám lén lút đi con bé, con bé lấy chồng, con bé mang thai, con bé sinh con tôi vẫn không dám xuất hiện trước mặt con bé.
Cũng không biết khi tôi c.h.ế.t đi, Thư Thư có tha thứ cho tôi không, cũng không biết khi tôi c.h.ế.t đi, có thể nghe thấy con của Thư Thư gọi tôi một tiếng "bà ngoại" không.
À, đúng rồi, sau này tôi lại gặp Tư Nhiên một lần, nó bị trai đánh đến sảy thai, mùa đông lạnh giá không mang giày, chạy đến cửa nhà tôi cầu xin tôi cho ở lại tôi không để ý đến nó nữa, tôi sợ Thư Thư thấy sẽ càng không tha thứ cho tôi.
(Hết)
Bạn thấy sao?