Tình Thương Đánh Mất – Chương 6

Mẹ tôi đứng bên cạnh xếp chỗ ngồi cho chúng tôi, miệng lảm nhảm: "Con về là tốt rồi, mang nhiều đồ như thế gì."

 

Trong bữa ăn, Hà Tư Nhiên liên tục gắp thức ăn vào bát của Bạch Nhiên.

 

Bạch Nhiên tôi với vẻ mặt khổ sở, giống như cầu cứu.

 

Tôi lập tức đẩy cả bát cơm của Bạch Nhiên về phía Hà Tư Nhiên, lạnh lùng : "Bạn trai tôi không thích ăn thức ăn mà các khác gắp, nên dừng lại đi."

 

"Tôi... tôi..." Hà Tư Nhiên mẹ tôi với ánh mắt tội nghiệp: "Dì nhỏ, cháu chỉ là có lòng tốt thôi."

 

Mẹ tôi thấy thế, cau mày định mắng tôi bố tôi vỗ bàn mẹ tôi, khiến bà im lặng.

 

Ăn xong, bố tôi nhất quyết muốn đưa Bạch Nhiên đi dạo, tôi định chỉ cho Bạch Nhiên gặp bố mẹ một chút rồi đi ngay, nên không muốn lắm.

 

Nhưng Bạch Nhiên tôi, ánh mắt trấn an.

 

Cuối cùng, bố tôi đã đạt điều mình muốn, dẫn Bạch Nhiên đi dạo, còn tôi ở nhà giúp mẹ dọn bàn ăn.

 

"Thư Thư, gia đình Bạch Nhiên chắc là khá giả lắm phải không?" Mẹ tôi dè dặt hỏi.

 

"Khá ổn." Bố Bạch Nhiên là giám đốc công ty, mẹ ấy sở hữu một cửa hàng mỹ phẩm cao cấp, nên gia đình ấy chắc chắn không chỉ "ổn" như tôi tôi không muốn giải thích chi tiết với mẹ.

 

"Thư Thư, trường đại học của con rất tốt, tương lai vô cùng rộng mở."

 

"Con xem, con có thể... nhường Bạch Nhiên cho chị con không?"

 

Có một giây tôi tưởng mình nghe nhầm, tôi dừng lại tay đang dọn đũa, mẹ: "Mẹ vừa gì, con không nghe rõ."

 

Có lẽ vì ánh mắt của tôi quá sắc bén, mẹ tôi bị dọa, rụt cổ lại không gì.

 

Cứ như , Hà Tư Nhiên gọi mẹ tôi một tiếng "Dì nhỏ" khiến bà tỉnh táo lại.

 

"Thư Thư, chị con có thai rồi, con nhường Bạch Nhiên cho con bé  đi."

 

"Ha!" Tôi tức giận đẩy bàn ăn lật nhào, khiến mẹ tôi và Hà Tư Nhiên thét lên sợ hãi.

 

"Con luôn muốn hỏi mẹ, con có phải là con ruột của mẹ không?"

 

Mẹ tôi hoảng hốt xoa xoa ngực: "Con cái gì thế? Con là đứa mẹ mang thai chín tháng mười ngày sinh ra mà."

 

"Vậy tại sao từ nhỏ đến lớn, cái gì cũng phải nhường cho ta?" Tôi chỉ tay về phía Hà Tư Nhiên đang ngồi ở góc, vẻ mặt đầy hoảng sợ.

 

"Con bé là chị con, con bé quá đáng thương, Thư Thư, không phải mẹ không con, mà là mẹ thấy chị con tội nghiệp quá."

 

"Cô ta tội nghiệp là do tôi sao?" Tôi không thể chịu nổi nữa, gào lên: "Bố mẹ của ta là tôi c.h.ế.t sao?"

 

"Tại sao từ nhỏ đến lớn mẹ cứ dùng cái lý do ta tội nghiệp để ép tôi?"

 

"Các người thật khiến tôi ghê tởm."

 

"Con gì? Con gì cơ?" Mẹ tôi run rẩy, không thể tin vào những gì tôi vừa .

 

"Tôi các người thật khiến tôi ghê tởm!" Tôi mẹ, từng chữ từng chữ : "Hà Tư Nhiên có thai thì có liên quan gì đến tôi? Liên quan gì đến trai tôi?"

 

"Cô ta có bầu là do trai tôi sao?"

 

"Đừng nghĩ là đầu óc mẹ không bình thường thì cả nhà phải điên theo mẹ."

 

"Không phải đâu, không phải đâu." Mẹ tôi vội vàng lắc đầu giải thích: "Thư Thư, mẹ nghĩ con sẽ gặp người tốt hơn, nhường Bạch Nhiên cho chị con cũng không sao."

 

Tôi không thèm để ý đến mẹ, trực tiếp bước đến trước mặt Hà Tư Nhiên đang co rúm lại, tát mạnh một cái.

 

Hà Tư Nhiên ôm mặt, ánh mắt đáng thương tôi.

 

"Sao ? Diễn cảnh đáng thương lâu rồi đến mức không biết phản kháng nữa à?"

 

"Đừng tưởng tôi không biết hôm nay bà những lời này là ai xui bà, có bầu thì đi tìm cha đứa bé, không tìm thì đổ lên đầu người khác, đừng có tôi buồn nôn."

 

"Thư Thư." Mẹ tôi nước mắt rơi đầy mặt tôi: "Thư Thư, mẹ là mẹ của con mà, sao con có thể gọi như , con không muốn gọi mẹ nữa sao?"

 

"Bà  có xứng không?" Tôi quay đầu lại, mẹ đầy căm hận.

 

"Đồ... đồ... đồ bất hiếu..." Mẹ tôi òa lên khóc: "Tao thật sự không nên sinh mày ra."

 

Tôi ánh mắt đỏ ngầu, nước mắt ngắn dài: "Nếu có thể, tôi thật sự ước gì bà chưa bao giờ sinh ra tôi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...