3
Sau khi Hà Tư Nhiên đến ở nhà tôi, sự thiên vị của mẹ dành cho ta thể hiện khắp nơi.
Trên bàn ăn, món ăn luôn là thứ Hà Tư Nhiên thích, mà trùng hợp thay, đó lại là những món tôi ghét nhất.
Quần áo Hà Tư Nhiên mặc luôn là hàng hiệu mua trong trung tâm thương mại, còn của tôi thì toàn là đồ giảm giá mua ở chợ.
Tôi đã không ít lần lên tiếng phản đối mẹ tôi luôn khó chịu : "Tư Nhiên đã đủ đáng thương rồi, con không thể hiểu chuyện một chút sao?"
Giống như hoàn cảnh đáng thương của Hà Tư Nhiên là do tôi ra . Thật nực .
Cuối cùng tôi cũng chờ đến khi lên cấp ba, có thể xin ở nội trú.
Mẹ tôi đứng bên cạnh cằn nhằn: "Học nội trú thì có gì tốt, chỗ ngủ chật chội, không biết ăn uống thế nào, liệu con có quen không."
Tôi im lặng hồi lâu, không muốn đáp lại. Chỉ đến khi mẹ : "Hay là đừng ở nội trú nữa", tôi mới lên tiếng:
"Mẹ, ngủ ở nơi đông người cũng còn hơn ngủ ở ban công. Ban công mùa đông thì lạnh, mùa hè thì nóng."
"Vả lại nhà mình tầng thấp, bên ngoài ồn ào, mỗi ngày con đều không ngủ ."
"Ăn uống thế nào cũng không sao, dù gì con cũng đã quen ăn những món con không thích rồi, đúng không ạ?"
Tôi mượn lời khéo léo kể hết những ấm ức tôi chịu đựng trong hai năm qua.
Mẹ tôi đỏ mắt, môi run rẩy hỏi: "Con đang trách mẹ sao? Con dựa vào đâu mà trách mẹ?"
"Mẹ biết mẹ đã vất vả thế nào vì hai chị em các con không?"
"Đó là vì Hà Tư Nhiên, không phải vì con." Tôi lạnh lùng ngắt lời mẹ.
Mẹ tát mạnh vào mặt tôi, đôi mắt đỏ ngầu: "Sao con có thể ? Tư Nhiên là chị của con, con bé đã đáng thương như thế rồi."
Tôi không gì, chỉ lạnh lùng mẹ. Thật nực , vừa rồi khi mẹ lo lắng tôi ăn uống, ngủ nghỉ không tốt, tôi còn thầm hy vọng mẹ vẫn tôi.
Tôi thậm chí còn kể với mẹ tất cả những ấm ức tôi chịu đựng bấy lâu nay. Đúng là tôi đáng bị tát mà.
4
Khi học cấp ba, tôi như mong muốn ở nội trú.
Cuộc sống ban đầu cũng tạm ổn đến năm lớp 11, Hà Tư Nhiên quyết định đi du học.
Hà Tư Nhiên không thi đỗ đại học, lại không muốn học trường nghề trong nước, nên ta cầu xin mẹ tôi gửi ta đi du học để nâng cao giá trị bản thân.
Mẹ tôi không do dự mà đồng ý ngay lập tức.
Cái giá phải trả cho việc ta đi du học là mức sống của tôi phải giảm đi đáng kể, thậm chí có thể tôi không thể ở lại trường nữa.
Theo lời mẹ tôi: "Sau này kinh tế gia đình sẽ căng thẳng hơn rất nhiều, nếu con ở nội trú thì tiền ăn rất cao, con về nhà ăn với chúng ta đi."
Đúng , mẹ tôi đã bán tất cả để lo cho con của chị mình đi du học lại bảo tôi tiết kiệm vài trăm đồng tiền ăn mỗi tháng.
Tôi không gì, chỉ đi ra ngoài, nhân dịp kỳ nghỉ hè lớp 1o, tôi xin một công việc bưng bê ở một quán ăn vỉa hè.
Vì tuổi còn nhỏ, tôi chỉ có thể việc ở những quán như thế, lương thấp hơn nhiều so với mức thị trường, mỗi tháng chỉ tám trăm tệ.
Tôi tính toán, một kỳ nghỉ hè có thể kiếm một ngàn sáu, một học kỳ bốn tháng, mỗi tháng tôi sẽ có bốn trăm đồng tiền sinh hoạt.
Cũng tạm đủ.
Trong thời gian đó, mẹ tôi cũng đã đến quán ăn tìm tôi một lần, bảo tôi còn nhỏ, đừng việc vất vả như .
Tôi phản đối: "Mẹ đã tiêu hết tiền để cho Hà Tư Nhiên đi du học, nếu con không việc này thì lấy đâu ra tiền sinh hoạt?"
Mẹ tôi cũng không gì thêm, càng không bao giờ nhắc đến chuyện giảm chi tiêu cho Hà Tư Nhiên.
Lên lớp 11, chúng tôi phải đóng một khoản phí tài liệu để ôn thi, số tiền kiếm chỉ đủ trang trải sinh hoạt, mà khoản phí tài liệu thì không đủ.
Tôi tranh thủ kỳ nghỉ đã chuyện với mẹ về chuyện này.
Bạn thấy sao?