Tình Thâm Không Thọ – Chương 6

Như chàng mong muốn, ta viết xong hưu thư, ta muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng bị chàng chà đạp, nội dung hưu thư:

Tất nhiên là dựa vào lý do ta phẩm hạnh không tốt, không trượng phu thương, ba năm không có con cái mà hưu mình.

Ngày đó, không biết có phải ảo giác không, mà ta lại thấy trong mắt chàng có sự không đành lòng… Ha ha ha, thật sự là ảo giác, nếu không sao chàng ngay cả một câu giải thích cũng không ?

Mà chỉ ký tên của chàng lên, có lẽ, chàng đã mong chờ ngày này từ lâu, khoảnh khắc đó, trái tim, dường như thật sự buông xuống, đã dây dưa nhiều năm như thế, cuối cùng cũng có kết quả…

Sau đó, ta đi đâu? Từ nhỏ, trong lòng ta đã có một giấc mơ giang hồ, không thích ở trong hậu viện tranh giành cảm với nữ nhân, hy vọng có thể việc thiện trừng trị kẻ ác, cứu người khỏi chốn biển lửa.

Phụ mẫu để thực hiện tâm nguyện của nữ nhi, đã mời một sư phó dạy ta học, tiếc là, tài năng có hạn, chỉ học chút ít, chỉ là chút công phu mèo ba chân, đủ để tự bảo vệ mình khỏi bị tổn thương mà thôi, phụ mẫu cũng không có ý định để nữ nhi duy nhất của mình trở thành một đại hiệp.

Vậy là, ta lang thang trong cái gọi là giang hồ vài tháng, một vài việc trong khả năng, thực hiện giấc mơ giang hồ của ta.

Ngày hôm đó, ta như thường lệ ngồi trong quán rượu, bên ngoài có tiếng pháo nổ, liền hỏi tiểu nhị bên ngoài có chuyện gì vui, tiểu nhị :

“Công tử, đây là tiểu thư nhà Thừa tướng kết hôn với Đại công tử nhà Thượng thư, đây là một chuyện tốt rất lớn, nghe sẽ rất long trọng, còn có nhiều tiền thưởng nữa.”

Kết hôn sao? Thật không khéo, nơi này, ta vẫn nên rời đi! Nhưng ta vẫn không nhịn muốn xem hôn lễ của chàng, thanh mai trúc mã, quả thật ta là một kẻ ngoài cuộc không xứng đáng? Ta có phải là nữ phụ độc ác giữa hai người không?

Nhìn chàng mặc áo bào đỏ, cảm giác thời gian trôi qua thật lâu, cảm giác vì sao chàng lại lạnh lùng hơn? Rõ ràng là miệng tươi , cảm giác không có độ ấm, có phải ta nhầm không! Ta từng nghĩ ta rất hiểu chàng, sau đó phát hiện, ta một chút cũng không hiểu chàng.

Đột nhiên, cảnh tượng bỗng phát sinh hỗn loạn thật lớn, một nhóm thích khách xuất hiện, đám đông xôn xao, mục tiêu của thích khách chính là chàng.

Một khác kia, mọi lớp ngụy trang của ta đều bị xé rách, ta nghĩ rằng không quan tâm, thật sự hoảng loạn, trong lúc sốt ruột, ta quên mất chàng vốn dĩ có một thân võ công cao cường.

Thấy có một thích khách từ phía sau đánh tới chàng, ta không nghĩ ngợi gì, liền lấy kiếm chắn lại, lại quên mất mình chỉ là một tân binh, trước đám người chẳng đủ sức , trong khoảnh khắc mũi nhọn như đâm vào cơ thể ta, ta nghĩ:

Chết tiệt, Thẩm Dịch, ta thật sự mắc nợ chàng, đau quá!

Thôi, thế gian này quá mệt mỏi… Muốn nghỉ ngơi một chút, phụ thân mẫu thân, con xin lỗi hai người, nếu có kiếp sau nhất định sẽ một đứa nữ nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Kiếm đâm vào tim, vết thương không ngừng chảy máu, chàng ôm ta, ta trong mắt chàng thấy sự hoảng loạn… Cùng , sao có thể như ?

Có lẽ ta sắp chết rồi, thấy gì cũng đều là thiện ý, không phải có câu sao, người sắp chết lời đều thiện, có lẽ là đạo lý như ! Bên tai dường như nghe thấy tiếng khóc của chàng:

Nguyệt Nhi, đừng chết, không phải đã để nàng rời đi sao, sao nàng lại quay lại, ta không muốn nàng rời xa ta, ta nàng, vĩnh viễn nàng, chưa từng thay đổi… Âm thanh dần mơ hồ.

Ta , có lẽ đây là lời tỏ hay nhất mà ta từng nghe, là giấc mơ đẹp nhất mà ta từng có, ta thừa nhận, giấc mơ này, ta không muốn tỉnh…

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...