Tình Nồng Đậm Như [...] – Chương 2

2.
Ta theo lời hẹn đến Phủ Quận chúa xem hí kịch, tới nơi thì đụng mặt một vị nương hành xử quái lạ. Từ lúc thấy ta ngồi xuống, đối phương vẫn luôn dán mắt vào ta.
Nàng ta hương sắc diễm lệ, dù ngồi cùng bao tiểu thư danh môn thế gia, vẫn phảng phất đôi phần khác biệt. Từ đuôi mắt đến đầu mày đều toát lên vẻ ngả ngớn mê người, mái tóc cũng búi theo kiểu phụ nữ đã thành thân.
Nàng tiến lại chỗ ta, vòng eo lả lướt theo từng bước chân, sau đó nàng thầm thì vài câu với nương ngồi bên cạnh ta, cuối cùng cả hai lặng lẽ đổi vị trí cho nhau.
Lúc xem đến nửa vở kịch, nàng đột nhiên tháo ngọc bội đeo bên hông, rồi đặt lên chiếc bàn nhỏ kê giữa hai chỗ ngồi, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy nó về phía ta.
"Thẩm nương, chắc là nhận ra thứ này chứ?"
Ta liếc mắt ngó xem, xác nhận rõ ràng, đấy là ngọc bội đại diện cho thân phận của Quý Như Phương. Cha của Quý Như Phương hi sinh trong một lần trấn áp bọn cướp phản loạn. Sau đó hắn kế thừa tước vị, trở thành Quốc công gia trẻ tuổi nhất trong kinh thành.
Ta hỏi: "Cô tên gì?"
Nàng đáp: "Gọi Nguyên Nương là rồi."
Ta thoáng qua bộ dạng lảng tránh của Quận chúa, rồi sang Nguyên Nương: "Nếu đã nhờ Quận chúa lừa ta ra đây, ắt hẳn là có chuyện tìm ta, cứ thẳng đi."
Nàng ta mỉm , điệu bộ hết sức thảnh thơi, như thể nàng mới là thê tử Quý Như Phương danh chính ngôn thuận cưới về.
"Sau này chúng ta sớm muộn cũng gặp nhau ở Phủ Quốc công. Ta tìm là có thiện chí, để sớm biết mặt. Mấy ngày qua chỉ nghe Quốc công gia nhắc đến, hôm nay tương ngộ, cảm thấy không hề nhạt nhẽo như lời chàng ."
Ta cong môi khẽ, trò khiêu khích kém cỏi này, thật sự nghe một câu cũng đau đầu.
Ta chẳng buồn để ý đối phương, thay vào đó, chuyên tâm xem tiếp vở kịch trên sân khấu. Đoàn kịch của Phủ Quận chúa quả nhiên xứng danh nhất nhì trong kinh thành. Liệu bên Phủ Quốc công có hay hơn không nhỉ?
Nguyên Nương cứ đưa mắt ta chằm chằm, rốt cuộc vẫn không chộp phản ứng mà nàng trông đợi.
"Vở kịch này thú vị gì mà xem? Chỗ ta có một câu chuyện đấy, còn hấp dẫn hơn cả kịch. Cô nương có muốn nghe chăng?"
Thấy ta lặng thinh không đáp, nàng ta khịt mũi rồi tự mình tiếp tục câu chuyện.
"Cha ta là Tiết Cẩm Sinh, một nho sĩ thông thái, từng giữ chức Thái phó của tiên đế. Tiết gia ta cũng từng là thế gia tuổi đời trăm năm, người người trong kinh thành đeo bám kết thân."
Ta bốc ít hạt dưa để trên chiếc bàn nhỏ, gật đầu: "À, là Tiết gia bị tịch thu gia sản, ché m đầu cả nhà đó ư? Không phải cha bị giêt vì tội cấu kết kẻ địch rồi sao? Đã cấu kết với địch thì thôi, đằng này còn mua bán lương thảo, chậm trễ quân , khiến không ít tướng sĩ chêt đói cơ đấy, giêt là đáng lắm!"
Ta lắc đầu, thẳng vào mắt nàng. Sắc mặt nàng đột nhiên tái mét, ta phải ngờ vực hỏi: "Ta sai rồi sao?"
Nàng giận quá hoá : "Ta và Quý Như Phương là thanh mai trúc mã. Chàng từng là vị hôn phu của ta. Sau khi nhà ta xảy ra chuyện, hôn ước này hoàn toàn bỏ ngỏ, lòng chàng luôn hướng về ta, bao năm qua quyết không thành gia lập thất!"
"Lần này, nếu không phải cứu mạng chàng, thì đời nào một đứa con từ Phủ Bá tước như có thể bấu víu mối hôn sự tốt như thế! Chàng đối với , chỉ có biết ơn, không có ."
"Là cướp đi hôn sự của ta!"
Thật là mấy lời nhàm chán.
Ta ném hạt dưa vào khay, bất cẩn khiến một hạt văng trúng mặt nàng ta.
Nàng tức giận quát: "Cô giành hôn sự của ta thì thôi đi, giờ còn dám đánh ta!"
Ta bất đắc dĩ, đành lên tiếng khuyên giải: "Cô nương, cổng Phủ Bá tước có nhỏ cách mấy, cũng khá khẩm hơn đấy. Dù ta không thể Quốc công phu nhân, chẳng lẽ có thể sao? Sống ở đời quan trọng là biết tự lượng sức, thân thế như , nếu đã vì Phủ Quốc công khai chi tán diệp, ngày sau cũng có thể trở thành di nương, nếu an phận thủ thường, thì về già cũng có thể hưởng phúc."
Đã đến nước này. Nếu nàng nghe lọt tai, ta cũng sẵn lòng giữ nàng ở Phủ Quốc công để chăm lo chu đáo. Chỉ là chuyện thêm một miệng ăn mà thôi. Nhưng nếu nàng mặc kệ lời khuyên nhủ, muốn vội tìm đường chêt, thì ngoài việc chuẩn bị cho nàng một cỗ quan tài đẹp mặt, ta cũng không biết gì hơn.
"Gả cho một phu quân không mình, còn ra vẻ cao thượng gì chứ?"
Ta thở dài: "Ta đi Quốc công phu nhân, chứ không phải nô tỳ ấm giường. Ta cần chàng ta gì? Ta là thê tử danh chính ngôn thuận, ta chỉ cần chàng tôn trọng ta."
Nàng cắn chặt môi, hốc mắt dần đỏ hoe không tài nào thốt nên lời. Bởi nàng hiểu hơn ai hết, Quý Như Phương thật sự tôn trọng ta, ngay cả đôi chim nhạn dùng để nạp thái đều là chính tay hắn săn . Vào dịp năm mới, hắn cũng cực kỳ cung kính đến nhà thăm hỏi cha mẹ ta, trước nay chưa từng bày ra thái độ trịch thượng bề trên.
Hôn ước thì sao, thế gian nào có nhiều đôi nhân ái ân sâu sắc như . Có thể tương kính như tân, tôn trọng lẫn nhau và đã là đáng quý lắm rồi.
Nguyên Nương lau nước mắt, với giọng căm hận: "Thẩm Ngọc Quỳnh, đừng hòng ta buông tha . Nếu không phải tại , ma ma sẽ không chêt. Bất kể thừa nhận hay không, từ đầu đến cuối vẫn nợ ta một mạng người."
Ta theo bóng lưng vênh váo tự đắc của nàng, mà lòng chỉ thấy đáng thương. Nhưng rồi lại ngẫm nghĩ, người đáng thương ắt có chỗ đáng trách.
Lúc ra về, Quận chúa có phần thấp thỏm tiễn bước ta, thấy thế ta bèn nắm tay nàng, mỉm khẽ khàng.
"Quốc công gia là biểu ca của người. Ngày sau ta gả cho chàng, thì chính là tẩu tẩu của người, con trai ta chính là cháu ruột của Quận chúa."
"Tương lai thằng bé thừa kế vị trí thế tử, cũng phải kính người ly rượu. Thằng bé là thân thế trong sạch, chứ không phải người nối dõi của loạn thần tặc tử."
Sắc mặt quận chúa nhợt nhạt thấy rõ, sau khi giật mình nghiệm ra, lập tức hành lễ tạ lỗi: "Chuyện hôm nay là ta không cân nhắc chu toàn, sau này nhất định sẽ tới cửa nhận lỗi."
Hôm sau, Nguyên Nương vẫn như thường lệ đến tìm Quận chúa vui chơi, đã bị thị vệ canh cổng cản lại.
Nàng ta điên tiết, đứng bên ngoài chửi rủa ta thậm tệ. Mắng đi mắng lại, không ngờ bị Quý Như Phương nghe thấy, còn phải chịu thêm một trận quở trách.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...