Tình Nhân, Nghe Nói [...] – Chương 8

Tôi bị câu hỏi của cho á khẩu, cắn răng đẩy ra:"Chú không cần thì thôi! Tôi đi tìm người khác!"

 

Anh tiến lên một bước, dồn tôi vào góc tường.

"Đồ trả tiền thì sao sánh bằng đồ miễn phí chứ?”

"Sao không thử đồ tốt một lần?"

 

Tôi nghẹn lời, tức tối hỏi ngược:"Bụng có biết nhảy không?"

 

Anh khẽ , ghé sát tai tôi:"Không chỉ bụng, mà mọi thứ khác đều rất biết cách việc."

 

Dưới ánh sáng mờ ảo, giọng của như chiếc móc câu, kéo tôi vào vực sâu.

Anh cúi xuống, giữ chặt tôi trong vòng tay.

 

Tiếng từ phòng bên cạnh vẫn vang lên, dường như lúc này chúng chỉ càng kích thích tôi.

 

Tôi cắn chặt môi, cố gắng không phát ra tiếng, nhanh chóng bị sự mãnh liệt của đánh bại.

 

Anh cúi xuống thì thầm bên tai tôi, giọng mang đầy ý tứ trêu chọc:"Suỵt, cháu dâu. Nhẹ thôi. Cháu cũng không muốn họ nghe thấy, đúng không?"

 

Trong lúc đó, căn phòng bên kia vẫn không ngừng những lời nhục mạ:"Cô ta thật vô vị, cả trên giường lẫn dưới giường.

"Làm sao so với em của ."

 

Tôi siết chặt eo , cơ thể như bị nhấn chìm trong sóng biển dữ dội.

Anh cúi tôi, bật khẽ:"Tôi thấy, thú vị hơn tôi nghĩ."

 

Âm thanh của tôi tan vỡ, không còn giữ bình tĩnh như ban đầu.

 

Dưới ánh đèn mờ ảo, không gian tràn ngập cảm giác tội lỗi và cấm kỵ.

Chỉ vài phút, bên kia đã yên tĩnh.

Nhưng ở đây, mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu.

 

Không biết đã qua bao lâu, tôi nhặt từng món quần áo dưới sàn mặc vào, cả cơ thể đau nhức đến mức không thể diễn tả.

 

Sau cơn cuồng nhiệt, tôi cảm thấy hối hận vô cùng.

Tại sao tôi lại ngủ với ấy?

 

Tôi chỉnh lại quần áo, đỏ mặt , lắp bắp :"Chú đi trước đi, cháu sẽ ra sau. Nếu bị phát hiện thì phiền lắm."

 

Anh không vội, từ tốn cài từng chiếc khuy áo, che giấu hoàn toàn những dấu vết còn sót lại.

 

Khi mọi thứ chỉnh tề, lại trở về vẻ ngoài lạnh lùng, kiêu ngạo thường thấy.

 

Khẽ vuốt tóc tôi, hỏi:"Đi nổi không?"

"Đương nhiên là !" Tôi cắn răng đáp.

 

Anh mở cửa bước ra. Ngoài hành lang, một vài tiếng vang lên:"Ồ, trùng hợp quá, út cũng ở đây sao?"

"Ừ."

 

"Chú út, dự án Hải Vịnh, sao Khánh Thư Dao lại ký hợp đồng với nhà họ Kỷ? Chú không là sẽ không giúp ta sao?"

"À, dự án đó… vì út của cháu thích."

 

"Ồ, út chiều út tương lai quá nhỉ. Thôi rồi, để ta hưởng chút lợi đi. Dù sao ta cũng đã đồng ý ly hôn với cháu."

 

Kỷ Minh Hạo còn :"Bên cạnh phòng cháu, vừa nãy có phải là không?”

"Chú út, cho út ra chào đi. Cháu tò mò quá, không biết là tiên nữ phương nào?"

 

Anh lạnh nhạt đáp:"Cô ấy mệt rồi, đang nghỉ."

 

"Phải rồi, vừa nãy nghe tĩnh, biết ngay út đỉnh thế nào. Thôi để út nghỉ ngơi. Đồ ăn đêm ở đây rất ngon, để cháu gọi một phần mang tới cho ấy, coi như tỏ lòng tốt."

 

"Được, tôi sẽ thay ấy nhận."

 

Tôi nằm trên giường, kéo chăn kín đầu.

Cả thế giới dường như đã hoàn toàn đảo lộn.

 

10

 

Sáng sớm hôm sau, tôi hẹn gặp Kỷ Minh Hạo để ký đơn ly hôn.

Anh ta dẫn theo mới, rõ ràng lần này ta trân trọng ấy hơn hẳn những người trước.

 

"Nhanh lên ký đi, tôi còn phải đưa Tây Tây vào nhà."

Anh ta sốt ruột thúc giục.

 

Vì tài sản của chúng tôi đã công chứng rõ ràng trước hôn nhân, nên tôi không chần chừ mà ký ngay.

Nhưng ngay lúc ta đặt bút xuống, ánh mắt ta dừng lại trên cổ tôi. Những vết đỏ mờ mờ thu hút sự ý, và ta lập tức hỏi:

 

"Khánh Thư Dao, đây là cái gì?

 

 "Hôm qua ngủ với ai? Có phải là cậu trai trẻ ở câu lạc bộ không?

"Cô không phải luôn tự nhận mình thanh cao, khinh thường tôi chơi bời bên ngoài sao? Giờ thì cũng chẳng khác gì!"

 

Tôi lạnh nhạt đáp:"Không liên quan đến ."

 

Lời tôi khiến ta mặt lạnh lại, nhạt rồi bất ngờ xé nát bản thỏa thuận ly hôn.

 

"Nội dung bản thỏa thuận này, tôi không đồng ý.”

"Khánh Thư Dao, ba năm qua đã kiếm bao nhiêu nhờ danh tiếng của nhà họ Kỷ? Bây giờ muốn rút lui êm đẹp ư? Không đời nào!

"Từng đồng mà kiếm , đều có một nửa thuộc về tôi."

 

Sự vô liêm sỉ của ta khiến tôi sững người, khó tin nổi.

"Kỷ Minh Hạo, đừng có mơ!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...