Tình Nhân, Nghe Nói [...] – Chương 7

 Cô lên tiếng ngọt ngào:

"Chị ơi, em là Vân Tây."

Tôi giật mình.

Vân Tây? Lâm Khê?

 

Quan sát kỹ hơn, tôi nhận ra này có năm, sáu phần giống với Lâm Khê.

Anh ta còn chơi trò "người thay thế"?

 

"Khánh Thư Dao, thế nào mà lấy dự án Hải Vịnh?"

Kỷ Minh Hạo hỏi thẳng.

Tôi mỉm :"Đương nhiên là nhờ năng lực của tôi."

 

Anh ta khinh thường:"Đã lợi rồi thì biết điều một chút. Nhường chỗ cho Tây Tây đi. Tôi nhất định phải ly hôn."

"Được thôi, mai tôi sẽ nhờ luật sư chuẩn bị giấy tờ."

"Hừ, đừng lại như lần trước, tìm cớ hoãn."

 

Kỷ Minh Hạo khoác vai nhân, bước vào một căn phòng gần đó.

Tiếng tứ và những lời khoe khoang không chút che giấu:"Anh Minh Hạo, thật là xấu tính~"

 

Tôi đứng yên, như bị kéo trở về ký ức.

Trước đây, Lâm Khê cũng thường gọi ta như thế.

Dáng người nhỏ nhắn, ánh mắt ngại ngùng, từng cử chỉ đều thận trọng.

Lúc ấy, trái tim ta hoàn toàn thuộc về tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ ta sẽ thích ấy.

 

Chỉ đến khi Lâm Khê gặp tai nạn, ta mới dường như nhận ra cảm của mình.

Lâm Khê trở thành vết thương không thể gỡ bỏ giữa chúng tôi, cũng là ánh trăng sáng mãi không thể chạm tới của ta.

 

Tôi bực bội rút một điếu thuốc, hít một hơi sâu để trấn tĩnh.

"Chị ơi, chị không vui sao?"

Cậu trai trẻ đứng cạnh lên tiếng, nhắc tôi nhớ tới sự hiện diện của cậu.

"Vậy em chị vui lên không?"

Tôi ra hiệu gọi cậu ta lại.

"Ừm… để em thử nhé…"

Cậu ta ngượng ngùng, kéo áo sơ mi lên, để lộ cơ bụng săn chắc.

"Chị ơi, cơ bụng của em biết cử đấy. Để em biểu diễn cho chị xem nhé?"

 

Khi cậu thực sự cơ bụng mình nhảy múa, mắt tôi sáng rực lên:"Thật sao!"

"Cả cơ ngực cũng nữa."

Cậu trai tháo luôn khuy áo sơ mi:"Chị ơi, chị có muốn sờ thử không?"

 

Đúng là chuyên nghiệp, cách người ta vui thật khác biệt.

Tôi vừa hút thuốc, vừa cảm nhận cơ thể rắn chắc của cậu.

Hạnh phúc đơn giản mà!

 

Tôi đang chơi vui thì điện thoại reo.

 Nhìn thấy ba chữ hiện lên màn hình, tôi lập tức ra hiệu cho cậu trai im lặng."Chú út, chào buổi tối."

"Lễ khởi công dự án Hải Vịnh hôm nay, sao không tới?"

Giọng đều đều, không có gì khác thường.

Tôi ho khẽ hai tiếng, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

"Xin lỗi út, hôm nay cháu bị cảm, sốt cao quá, sợ lây bệnh cho …"

"Thật sao?"

Ở đầu dây bên kia, khẽ ."Nghe sốt cao lắm."

 

Tôi sững người, quay đầu lại.

Trời ơi, ấy đứng đó từ bao giờ…

 

9

 

Chết tiệt thật.

Tôi vừa nhả khói thuốc vừa sờ cơ bụng cậu trai trẻ, chẳng lẽ tất cả đã bị thấy?

 

"Ồ, út, thật trùng hợp…"

Tôi cố gắng nở nụ ngượng ngùng chào .

"Thật ra, cháu đúng là bị bệnh. Nhưng vừa thấy , tự dưng khỏe lại ngay…"

 

Không để tôi thêm, nắm lấy tay tôi, kéo vào một căn phòng bên cạnh.

Cánh cửa vừa đóng lại, tôi cảm thấy tim mình chùng xuống.

 

Anh cúi đầu, giọng trầm khàn vang lên:"Định trốn tôi đến bao giờ?"

 

Ánh mắt tôi chợt lảng tránh, vội vàng nhận lỗi:"Trước đây cháu có hơi lừa dối , thật sự là bất đắc dĩ. Để giữ danh tiếng cho , chúng ta… nên giữ khoảng cách. Như thế, như thế tốt hơn…"

 

Anh bật khẽ:"Tốt hơn sao?"

 

Tôi ngập ngừng nhắc nhở:"Nếu bị ai đó thấy thì không hay… Cả Kỷ Minh Hạo cũng ở đây…"

 

Chưa dứt lời, từ căn phòng bên cạnh vang lên tiếng của Kỷ Minh Hạo và nhân:"Anh Minh Hạo, giữa em và vợ , thích ai hơn?"

"Em trẻ trung, xinh đẹp, ta sao so với em.”

"Chỉ cần mặt ta, tôi đã thấy ngán ngẩm. Cưới nhau xong, tôi chưa từng chạm vào ta."

"Chẳng trách ta phải đến đây tìm đàn ông. Chắc chắn đơn chết mất!"

"Hừ, ai mà có hứng với cái mặt vô hồn đó chứ?"

"Đúng ! Cô ta không bao giờ tìm người nào tốt hơn Minh Hạo!"

 

Những lời nhục nhã từ căn phòng bên cạnh như từng nhát dao đâm vào lòng tôi.

Câu "ai mà có hứng với cái mặt vô hồn đó" đặc biệt khiến tôi sôi máu.

 

Sự kiêu hãnh và men rượu xui khiến, tôi vòng tay qua cổ Kỷ Vân Thâm, mạnh mẽ hôn .

 

Anh không kháng cự, để yên cho tôi hôn mình, ánh mắt lạnh nhạt lại mang theo chút chế giễu, như thể đang xem một vở kịch hay.

"Đây là cách cháu dâu muốn giữ khoảng cách sao?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...