Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng giấy tờ lật qua lại.
"Phần này cần bổ sung thêm phụ lục giải thích.”
"Việc phân chia quyền chọn không rõ ràng, cần thêm chi tiết."
Tôi đứng bên cạnh gật gù, ánh mắt đầy ngưỡng mộ, còn cố ý giọng nịnh nọt:"Chú út giỏi quá!"
Mười phút sau, chuông cửa lại vang lên bất ngờ.
"Khánh Thư Dao, mở cửa đi, là tôi."
Tôi giả vờ giật mình."Ồ, ngại quá út, cháu quên mất là đã hẹn Minh Hạo chuyện."
Kỷ Vân Thâm vẫn giữ vẻ bình thản, quay sang tôi.
"Vậy đây là thứ muốn, cháu dâu?"
"Dự án quảng trường Hải Vịnh, chỉ cần gật đầu. Cháu không còn cách nào khác."
Tôi mặt đáng thương , nở nụ vô tội.
"Chú út lạnh lùng cấm dục, nửa đêm gõ cửa phòng cháu dâu để đưa đồ chơi..."
Tôi thẳng vào mắt ."Chú cũng không muốn chuyện này lan ra ngoài đúng không?"
Ngoài cửa, tiếng của Kỷ Minh Hạo ngày càng thiếu kiên nhẫn."Khánh Thư Dao, đang gì ? Mở cửa đi!"
Kỷ Vân Thâm tôi, khẽ .
"Biết thì sao?"
Đột nhiên đứng dậy, tay đặt lên tay nắm cửa.
Tôi nghĩ chỉ dọa, không ngờ thực sự xoay tay nắm.
Tôi hốt hoảng, đầu óc trống rỗng.
Anh đúng là điên mà!
Không kịp suy nghĩ, tôi lao đến ôm , rồi hôn lên môi .
Anh sững người trong giây lát, vài giây sau mới phản ứng lại.
Nhưng nhanh chóng chiếm thế chủ , đẩy tôi dựa vào cửa, áp xuống hôn mãnh liệt.
Khác với vẻ ngoài điềm đạm, nụ hôn của mạnh mẽ, như cuồng phong bão táp.
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên sau lưng tôi."Khánh Thư Dao! Mở cửa ngay! Cô đang giở trò gì ?"
Tôi bị nụ hôn của cho choáng váng, còn thì nhẹ bên tai tôi."Cháu dâu, rốt cuộc gấp gáp cái gì ?"
"Tôi..."
Ánh mắt và hơi thở của nóng đến mức khiến tôi cảm thấy xấu hổ, cơ thể dần dâng lên sự nóng bừng.
Ngón tay thon dài của lướt từ má tôi xuống gấu váy, giọng trầm thấp đầy trêu chọc bên tai:"Cô xem, ta có nhận ra giọng của không?"
Tôi cắn chặt môi, ngoài cửa vẫn là tiếng gõ liên tục và những lời thúc giục.
Điện thoại không ngừng rung.
Chỉ vài phút, cảm giác như không còn sức lực.
Tôi chỉnh lại quần áo, khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở vẫn chưa đều, chân cũng không đứng vững nổi.
Anh thì vẫn giữ vẻ chỉnh tề trong bộ vest, không một chút xộc xệch, biểu cảm điềm nhiên như không.
Anh lấy khăn lụa trên cổ tôi, từ tốn lau tay, rồi đặt lại vào tay tôi.
Tôi giả vờ bình thản, nhét khăn vào túi áo , :"Chú út bẩn khăn của cháu rồi, phải đền."
Anh nhẹ, hỏi ngược lại:"Ai bẩn?"
Tôi lỳ lợm:"Không biết, phải bồi thường."
Sau khi Kỷ Vân Thâm rời đi, tôi mới nhận cuộc gọi từ Kỷ Minh Hạo.
"Khánh Thư Dao, tôi phải không? Đến nơi lại không mở cửa?"
"Ồ, xin lỗi. Hình như tôi gửi nhầm địa chỉ rồi."
"Trễ quá rồi, tôi buồn ngủ, để mai tiếp."
Nói xong, tôi thẳng tay tắt máy.
7
Sáng hôm sau, khi đến công ty, lễ tân đưa tôi một bưu kiện.
Mở ra, bên trong là một chiếc khăn lụa.
Tôi mở WeChat, nhắn tin cho Kỷ Vân Thâm:[Chú út, khăn lụa của cháu là phiên bản giới hạn, giá trị rất cao. Cái này không đủ đâu.]
Anh trả lời:[Cô thích loại nào?]
Tôi lập tức gửi cho hợp đồng dự án Hải Vịnh.
Không lâu sau, nhận hồi đáp:[Kính gửi Tổng giám đốc Khánh, tôi là thư ký của Tổng giám đốc Kỷ. Mời đến công ty lúc 11 giờ để ký hợp đồng dự án Hải Vịnh. Cô thấy có tiện không?]
[Tiện! Tiện lắm!]
Đúng 11 giờ, tôi đến công ty của Kỷ Vân Thâm."Chú út, cháu đã ký xong, ký vào đây là ."
Để tránh xảy ra sự cố, tôi mở sẵn hợp đồng, đặt bút ngay chỗ cần ký.
Anh cầm bút, dừng lại ở chỗ ký, tôi đầy ẩn ý."Cháu dâu dường như rất thích tay của ?"
Tôi liên tục gật đầu, sợ vuột mất cơ hội.
"Đúng , tay rất đẹp, vừa dài vừa thon.”
"Không biết chữ ký của có đẹp như thế không?"
Anh nhếch môi , ký tên mình lên hợp đồng.
Tôi cầm hợp đồng, trong lòng mừng rỡ không thôi."Quả nhiên chữ ký đẹp như người.
"Vậy cháu không phiền nữa."
Vừa cầm hợp đồng chuẩn bị rời đi, tôi nghe thấy giọng của Kỷ Minh Hạo ngoài cửa."Thư ký Trương, tôi có hẹn với út."
Tôi hoảng hốt:"Kỷ Minh Hạo, sao lại tới đây?"
Bạn thấy sao?