Bầu không khí trong xe có chút nặng nề, chỉ còn tiếng gió rít qua cửa sổ.
Tôi không muốn cãi vã, đổi sang chuyện chính:"Dự án quảng trường vịnh của nhà họ Khánh cần sự giúp đỡ của nhà họ Kỷ..."
"Khánh Thư Dao, đừng tưởng đưa tôi bát súp là tôi sẽ giúp ."
Anh ta ngắt lời, giọng đầy khó chịu.
Tôi vặn chặt nắp bình, nhắc nhở:"Dự án này có lợi cho cả hai nhà, tại sao phải từ chối tiền?"
Anh ta tôi, sau đó lạnh, từng chữ rõ ràng:"Khánh Thư Dao, tôi chỉ đơn thuần là ghét ."
Có lẽ con người thể hiện ra qua khuôn mặt. Gương mặt mà tôi từng si mê, giờ thêm một giây cũng thấy buồn nôn.
Từ nhau tha thiết đến chán ghét nhau, chỉ là thôi.
Tôi hít sâu một hơi, nở nụ :"Vậy cố chịu đựng thêm, vài ngày nữa chúng ta sẽ ly hôn."
Anh ta như nghe chuyện , lạnh lùng chế giễu:"Ly hôn? Cô nỡ sao? Ba năm nay như con chó ghẻ, đuổi thế nào cũng không đi."
Tôi quay đầu đi, không ta nữa, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nơi cảnh vật đang trôi dần về sau.
Tôi và Kỷ Minh Hạo từng là cặp đôi khiến ai nấy ngưỡng mộ.
Chúng tôi là mối đầu của nhau, nhân chốn học đường, trai tài sắc, môn đăng hộ đối.
Khi đó, Kỷ Minh Hạo từng chạy khắp mấy con phố để mua món ăn sáng tôi thích nhất; từng thức trắng đêm chăm sóc khi tôi bệnh; từng chuẩn bị tỉ mỉ cho mỗi buổi hẹn, nơi chúng tôi ôm nhau và hôn dưới bầu trời đầy sao.
Cho đến trước ngày cưới, tôi vô phát hiện nhật ký của mà ta tài trợ - Lâm Khê. Những trang giấy chi chít chữ, đầy những tâm sự suốt 4 năm của 18 tuổi. Tất cả đều về Kỷ Minh Hạo.
Vì , tôi và ta đã cãi nhau một trận lớn, dù ta liên tục cam đoan chỉ coi ấy như em .
Nhưng trong lòng tôi vẫn không thoải mái.
Lâm Khê áy náy vì khiến chúng tôi bất hòa, định tìm tôi giải thích. Nhưng trên đường đi, ấy gặp tai nạn.
Kể từ đó, Kỷ Minh Hạo hận tôi.
Sau khi kết hôn, ta mỗi ngày dẫn theo phụ nữ khác nhau về nhà.
Tôi từng khóc, từng loạn, thậm chí từng hạ mình xin lỗi ta.
Nhưng ta chỉ lạnh, hỏi ngược lại:"Khánh Thư Dao, một câu xin lỗi có đổi mạng của Lâm Khê không?”
"Cô ấy chỉ đơn phương thích tôi, chưa từng chen vào mối quan hệ của chúng ta, ấy không sai.”
"Nếu không phải ầm lên vô lý, ấy đã không chết."
Đúng , Lâm Khê không chen vào cảm của chúng tôi, ấy không sai.
Một vùng núi, vất vả cả nửa đời mới thoát ra , vừa tốt nghiệp lại gặp phải bi kịch. Là vì tôi.
Tôi sai rồi sao?
Tôi rơi vào vòng lặp của nghi ngờ bản thân, tự trách và tiêu hao tinh thần.
Chỉ có thể dựa vào thuốc để ngủ, trong mơ vẫn là hình ảnh khuôn mặt nát bét của Lâm Khê trong tai nạn.
Năm đó, trai tôi đột ngột qua đời vì ung thư máu, bố tôi không chịu nổi cú sốc mà bị xuất huyết não cấp tính.
Tôi buộc phải gánh vác tất cả mọi thứ của nhà họ Khánh. Tôi không còn thời gian để suy sụp, chỉ mong mỗi ngày có 48 tiếng.
Đối mặt với hội đồng quản trị thường xuyên bắt lỗi, giá cổ phiếu lao dốc, các dự án đình trệ và chuỗi vốn mong manh sắp đứt, tôi cần thân phận thiếu phu nhân nhà họ Kỷ.
Kỷ Minh Hạo dẫn phụ nữ về để kích thích tôi, tôi không còn phát điên.
Anh ta đưa nhân về nhà, tôi thẳng thắn chuyển ra khách sạn ở.
Tình nhân gửi video cho tôi, tôi lưu lại chỉ bằng một nút bấm, còn cảm ơn họ đã thay tôi tròn nghĩa vụ.
Ba năm qua, Kỷ Minh Hạo đã trở thành "ngựa giống" nổi tiếng trong giới thượng lưu.
Còn tôi, cũng trở thành "hiền thê hào môn" nổi danh xa gần.
4
Khi đến nhà cũ, không khí rất náo nhiệt, nghe út đã trở về.
Trong nhà họ Kỷ, ông cụ có vài người con đa phần năng lực chỉ ở mức trung bình. Duy chỉ có người con út, Kỷ Vân Thâm, nổi trội về mọi mặt: học thức, ngoại hình, lẫn khả năng xử lý công việc.
Tôi ngồi cùng ông bà Kỷ chuyện một lúc, không thấy bóng dáng của ấy."Chú út của cháu vừa đàm phán xong dự án IoT ở nước ngoài, bay chuyến quốc tế hơn mười tiếng, giờ đang nghỉ trong thư phòng. Chờ cơm xong thì gọi nó."
Tôi gật gù hiểu ra, trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng.
Bạn thấy sao?