Khuôn mặt thanh tú giờ càng trở nên sắc nét và quyến rũ hơn.
Trong thời gian phục hồi chức năng, còn hoàn thành chương trình thạc sĩ tại nước ngoài.
Cô đã đổi tên, đổi diện mạo và sống lại một lần nữa.
Kỷ Minh Hạo vẫn không tin rằng người trước mặt là Lâm Khê.
Trong ký ức của , Lâm Khê đáng lẽ phải giống như bên cạnh , dịu dàng và yếu đuối.
Cho đến khi gọi tên , như bừng tỉnh từ một giấc mơ.
"Xin lỗi vì đã lừa năm đó. Những năm qua, em luôn điều trị ở nước ngoài, tất cả chi phí đều nhờ chị Thư Dao giúp đỡ. Khó khăn lắm em mới phục hồi, nghĩ rằng phải nhanh chóng về nước để kiếm tiền trả lại cho chị ấy. Em cũng muốn gặp một lần, dù gì cũng có vài lời cần rõ. Năm đó em còn trẻ, chưa hiểu chuyện. Anh đã giúp em thoát khỏi ngôi làng, dẫn em đi ngắm thế giới, em rất cảm kích . Những năm qua, em đã nhầm lẫn giữa sự cảm kích và ngưỡng mộ với , và điều này đã mang lại phiền toái cho nhiều người. Đây là điều em hối tiếc nhất trong đời."
Kỷ Minh Hạo chằm chằm vào đứng trước mặt, duyên dáng và tự tin, hoàn toàn không thể liên tưởng đến tự ti cúi đầu trong ký ức của mình.
Cô , không còn ngại ngùng hay sợ hãi, nghiêm túc hỏi :"Giờ đây, trước mặt chị Thư Dao, em muốn hỏi một câu: Anh có em không?"
Kỷ Minh Hạo mấp máy môi, không biết phải gì.
Cô mỉm lặng lẽ, thay trả lời.
"Anh không em. Anh chỉ không thể buông bỏ cái chết của em mà thôi."
Ánh mắt dừng lại trên đứng bên cạnh , người có vài phần giống mình trước đây, ánh mắt không giấu nổi sự chán ghét.
"Bởi vì, khi một người, sẽ không đi tìm cái gọi là thế thân. Và cái chết của em cũng chỉ là cái cớ cho những hành trụy lạc của suốt những năm qua."
Cô , mỗi câu như một nhát roi quất vào mặt .
"Khi bố mẹ định bán em để đổi lấy sính lễ, chính đã cứu em. Khi đó, em coi như ánh sáng, như sự cứu rỗi của đời mình. Cho đến khi em sống lại một lần nữa, có người với em rằng, chúng ta không cần sự cứu rỗi từ người khác, chính bản thân mình cũng có thể trở thành ánh sáng. Em có thể ngẩng cao đầu mà bước đi, có thể tự do mà . Em không cần phải dịu dàng, em có thể nổi loạn, có thể sống hết mình. Và người đó, chính là chị Thư Dao, người mà đã căm ghét suốt ba năm qua. Người em là Kỷ, người đã dạy bọn con trai trong lớp tôn trọng con khi em không có tiền mua băng vệ sinh và bị chế giễu. Là Kỷ Minh Hạo, người tràn đầy dịu dàng khi nhắc đến mình . Không phải là người vô , vô nghĩa, coi con như món đồ chơi như bây giờ."
Khó quên hơn ánh trăng sáng là ánh trăng đã mất.
Nhưng ánh trăng sáng đã mục nát, có thể trong chớp mắt chết mọi điều đẹp đẽ.
20
Ngày hôm đó, sau khi Lâm Khê xuất hiện, Kỷ Minh Hạo như bị rút cạn toàn bộ sức lực.
Tôi nhờ luật sư liên hệ với Kỷ Minh Hạo, thúc giục ta nhanh chóng ký vào thỏa thuận ly hôn.
Lần tiếp theo gặp ta, cả người gầy xọp đi, tiều tụy vô cùng.
"Dao Dao, là sai rồi…”
"Anh thực sự đáng chết, những năm qua đã quá nhiều chuyện khốn nạn."
Tôi đưa bản thỏa thuận ly hôn ra trước mặt , nhắc nhở:
"Ký đi. Tài sản của nhà họ Khánh tôi sẽ không chia cho , tài sản dưới tên tôi cũng không cần. Cô nhỏ của vẫn đang đợi cưới về kia kìa."
Anh không bản thỏa thuận, cuống quýt giải thích:
"Không, căn bản không ta. Anh sẽ không cưới ta. Anh đã bảo ta thai rồi.”
"Lâm Khê đúng, chỉ đang tìm cớ thôi…”
"Anh không Lâm Khê. Anh chỉ không thể giải tỏa nỗi day dứt về cái chết của ấy, rồi trút hết oán hận lên tôi."
Anh cúi đầu, giọng run rẩy:
"Xin lỗi Dao Dao, sau này chúng ta sống tốt với nhau nhé, đừng ly hôn không?"
Nghe lời xin lỗi muộn màng này, tôi thấy vô cùng phiền phức.
Bạn thấy sao?