Kỷ Minh Hạo chỉ lướt mắt qua, nhếch môi khinh bỉ:"Khánh Thư Dao, tôi không mù. Cô kéo đại một người rồi bảo là Lâm Khê? Lâm Khê đã chết từ ba năm trước rồi."
Tôi giải thích, vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh:"Cô ấy gặp tai nạn xe, bị hủy hoại khuôn mặt, đã trải qua phẫu thuật thẩm mỹ."
Lynn gật đầu, tiến lên chào hỏi bằng một giọng nhẹ nhàng đầy ý nghĩa:"Minh Hạo, lâu rồi không gặp."
Kỷ Minh Hạo sững sờ tại chỗ, không thể tin nổi, lắp bắp:"Không thể nào... Lâm Khê đã chết. Chính ấy đã từ bỏ điều trị. Họ với tôi rằng ấy đã chết, tro cốt đã rải xuống biển..."
Lâm Khê chưa chết.
Năm đó, bị tai nạn giao thông nghiêm trọng, liên tục nhận thông báo nguy kịch. Kỷ Minh Hạo đã mời các chuyên gia giỏi nhất trong cả nước, vẫn bất lực.
Dù có phẫu thuật, kết quả tốt nhất cũng chỉ là sống thực vật.
Chính Lâm Khê đã chọn từ bỏ.
Kỷ Minh Hạo sau những ngày chạy đôn chạy đáo, lại chịu cú sốc này, không thể gắng gượng mà ngã quỵ.
Khi tỉnh lại trong bệnh viện, Lâm Khê đã không còn.
Tôi với rằng Lâm Khê đã mất, theo di nguyện của , tro cốt cũng đã rải xuống biển.
Thực ra, tôi đã lừa .
Khi Lâm Khê quyết định từ bỏ, tôi đã vào ICU gặp .
Trong khoảnh khắc hấp hối, giải thích với tôi rằng, chưa từng có ý định chen vào mối quan hệ của tôi và Kỷ Minh Hạo.
Cô rằng Kỷ Minh Hạo đã cứu ra khỏi ngôi làng hẻo lánh, coi như sự cứu rỗi cuộc đời mình.
Cô biết mình không xứng đáng, vì chỉ dám đứng từ xa .
Nhìn người nằm trên giường bệnh với đầy ống truyền và khuôn mặt biến dạng, tôi cảm thấy vô cùng áy náy.
"Lâm Khê, chúng ta không từ bỏ. Năm đó, em đã chiến đấu hết mình để thoát khỏi ngôi làng, không phải vì muốn nắm lấy mọi tia hy vọng sao? Em vẫn chưa kịp ngắm thế giới này một cách trọn vẹn mà."
"Chị Thư Dao, em như thế này chỉ gánh nặng cho mối quan hệ của chị và ấy. Em không muốn để ấy thấy em trong trạng này. Có thể với ấy rằng, em đã chết không?"
Tôi đã đồng ý với ấy.
Tôi đưa ra nước ngoài điều trị.
Sau nhiều cuộc phẫu thuật, đã thoát khỏi trạng nguy hiểm, vẫn trở thành người thực vật.
Còn Kỷ Minh Hạo, vì Lâm Khê mà căm ghét tôi, kết hôn với tôi lại hàng ngày đưa những người phụ nữ khác về để chọc tức tôi.
Tôi từng nghĩ đến việc kể cho sự thật về Lâm Khê, khi đó, sự sống của và cái chết dường như không có khác biệt.
Sau này, khi gia đình tôi gặp biến cố, tôi không chịu nổi cú sốc, mắc chứng trầm cảm.
Hàng ngày, tôi phải dựa vào thuốc lá, rượu và thuốc ngủ để tự tê liệt bản thân.
Cho đến một ngày, bác sĩ với tôi rằng, cơ thể của Lâm Khê có dấu hiệu hồi phục.
Ý chí sống của rất mạnh mẽ, khi thấy ngón tay khẽ , tôi như bừng tỉnh.
Sống thật tốt, chỉ cần còn sống, mọi chuyện đều không đáng kể.
Lâm Khê phối hợp cùng bác sĩ phục hồi chức năng, tiến triển rất nhanh.
Mỗi khi gặp khó khăn, , tôi đều cảm nhận sức sống mãnh liệt.
Khi đó, chúng tôi như hai người sưởi ấm cho nhau trong bóng tối. Tôi rằng, khi công ty tôi lớn mạnh, tôi sẽ trở thành một quý bà giàu có và nuôi bảy " cún con". Cô ấy thì , khi đứng dậy , sẽ cắt tóc ngắn và nhuộm màu hồng.
Lâm Khê đã mất hai năm để phục hồi hoàn toàn.
Tôi từng nghĩ đến việc đưa trở về, lúc đó, Kỷ Minh Hạo đã chơi bời đến mức không thể cứu vãn.
Lâm Khê an toàn trở về, nếu buông bỏ hận thù và quay về gia đình, tôi không thể chấp nhận .
Anh quá bẩn thỉu, nghĩ đến thôi đã thấy ghê tởm.
Tình cảm giữa chúng tôi, sau bao năm, đã bị mài mòn đến mức không còn gì.
Sau ba năm trải qua những cuộc đấu tranh sinh tử, giờ đây, Lâm Khê đã không còn là rụt rè không dám ngẩng đầu người khác như trước nữa.
Mái tóc dài đến eo giờ đã thành kiểu tóc ngắn gọn gàng.
Bạn thấy sao?